Chỉ thấy Tử Y hai mắt trợn lên, trong mắt nước mắt lập tức trào ra, toàn thân kích động run run
Nàng tuy rằng không biết chữ nhiều lắm, nhưng là ba chữ khế bán mình, nàng tuyệt đối không nhớ lầm. Lúc nhỏ nàng không biết, còn ngây thơ, bị người ta đem bán vào Vân phủ, một tờ giấy khế bán mình, làm cho nàng từ một cô nhi trực tiếp biến thành một gã nô tài thấp hèn, cái gì sống dơ bẩn. Sống mệt mỏi , nàng đều trải qua, cái gì chèn ép nhục nhã, nàng cũng đã trải qua, đến lúc gặp Tam tiểu thư, cuộc sống nàng mới tốt lên một chút, tuy rằng Tam tiểu thư không được sủng ái, nhưng là đối với mình giống như tỷ muội đồng tình, chưa bao giờ bạc đãi, đến lúc Tam tiểu thư đi rồi, gặp được Tam tiểu thư hiện tại, tuy rằng ít nói, nhưng vẫn giống như thân nhân của mình
Hiện tại, khế bán mình trước mắt làm cho nàng kích động không biết làm sao, sợ chỉ là một giấc mộng
“Tiểu thư, đây là có chuyện gì?……Tử Y….khế bán mình của Tử Y sao lại ở đây?” Nàng không ngừng khóc thút thít, ngữ khí có chút khàn khàn, trong mắt nước mắt càng ngày càng nhiều
Vân Tâm Nhược lấy ra một cái khăn mặt đưa cho nàng, Tử Y cầm lấy liền hướng lên mặt lau. Động tác có chút thô lỗ
“Tử Y về sau không còn là cái nô tài nữa, có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình” Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ý tứ trong lời nói không rõ ràng. Làm cho người ta đoán không ra. Mà cách nói không rõ đó, ngữ khí lại có chút hơi hơi hiu quạnh
“Đúng vậy, Tử Y về sau có thể đi theo Tiểu thư, muốn đi có thể đi” Nghe nói như vậy, Tử Y mới nín khóc mỉm cười, cao hứng tiếp nhận khế bán mình, nhìn đi nhìn lại, sờ soạng lại sờ soạng, giống như đối với bảo bối
Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên, chỉ là trong đôi mắt trong suốt lại xẹt qua một tầng đau thương
Hoàng Thượng ban chỉ cho Huyền Vũ Đại tướng quân Lê Hân, trong lúc nhất thời mọi người trong thiên hạ đều biết, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người cao hứng, cũng có người thương tâm, Lê Hân tướng quân là người như thế nào, là Chiến thần của Thiên Trạch Hoàng triều, lại đột nhiên bị một đạo thánh chỉ hôn nhân trói buộc, hơn nữa Tướng quân phu nhân tương lai không phải Công chúa, cũng không phải Quận chúa, mà là nhi nữ của một thương nhân, tuy rằng dung mạo tuyệt sắc vô song, dung sắc tú lệ, nhưng là, vẫn có người ngước mặt lên trời hô to bất công, Hoàng Đế bất công, vì sao chuyện tốt này, không phải rơi xuống trên người mình. Trong vài ngày dẫm nát tâm của một đám lớn cô gái khuê các
Bên ngoài hiện tại sớm sôi trào như thái dương tháng tám, ánh sáng ngập trời, bên trong Vân phủ vui mừng một mảnh, hồng chuyên lục ngõa, hồng mang tung bay, nơi nơi đều là không khí vui mừng, người bên trong Vân phủ mặt đầy hồng quang
Làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn là, đã nhiều ngày nay, cửa lớn Vân phủ không ngừng có người ra ra vào vào, miệng đầy lời chúc, đồ vật quý hiếm trăm món, giống như nước lớn đổ ào vào Vân gia, từ quan viên Vương gia, cho tới thương nhân đầy tớ, nhất nhất đều tự mình tới cửa, mang tiếng là tới chúc mừng, kì thực là nịnh nọt . Vân phủ đã nhiều ngày thu nhiều bảo vật, phỏng chừng có thể so sánh với quốc khố
Vân Hồng Đào tiếp đãi tất cả, trên mặt một mảnh tươi cười, mỗi khi tiếp nhận một vật gì, gặp qua người nào, nụ cười trên mặt hắn lại sâu sắc thêm một chút, tâm cũng áp chế một phần
Vân Thiển Y cũng không bước khỏi cửa, chỉ lẳng lặng đứng ở Vân Nguyệt các, tiếp tục thêu kiện hí thủy uyên ương, từ khi biết Vân Tâm Nhược nguyện ý thay gả, lòng của nàng liền tràn ngập đủ loại mâu thuẫn, áy náy, bất an, cùng với kinh hỉ. Nàng ngừng động tác trong tay, từ bên cạnh khung thêu đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ, váy màu vàng nhạt chậm rãi lướt qua mặt đất, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ngoài cửa sổ, tùy ý có thể nhìn thấy sắc đèn đỏ thẫm, bọn hạ nhân tới tới lui lui qua lại, có khi dừng lại nói nhỏ vào tai nhau vài câu, có khi cũng có thể nhìn thấy Vân Hồng Đào cùng một số gương mặt xa lạ, không biết thân phận là gì, nhưng có thể thấy được vẻ cao sang
Đến bây giờ, nàng vẫn là như lọt vào sương mù, hạ chỉ tứ hôn, Huyền Vũ đại tướng quân, Tam muội thay gả, những việc này toàn bộ không ngừng quay cuồng lần lượt thay đổi trong đầu nàng, hợp lại làm cho nàng bối rối, nhưng là, dứt bỏ những việc này, nàng lại cũng người nọ khoảng cách càng ngày càng gần, về sau có cơ hội mượn lí do tới phủ Tướng quân gặp người kia
Hết thảy thật sự có thể như nàng mong muốn sao? Kia chỉ có trời biết. Tương lai cho tới bây giờ đều là hay thay đổi, phương thức biến hóa vượt xa tưởng tượng của con người. Chỉ sợ đến lúc đó, là khó có thể tiếp nhận
Chỉ thấy Tử Y hai mắt trợn lên, trong mắt nước mắt lập tức trào ra, toàn thân kích động run run
Nàng tuy rằng không biết chữ nhiều lắm, nhưng là ba chữ khế bán mình, nàng tuyệt đối không nhớ lầm. Lúc nhỏ nàng không biết, còn ngây thơ, bị người ta đem bán vào Vân phủ, một tờ giấy khế bán mình, làm cho nàng từ một cô nhi trực tiếp biến thành một gã nô tài thấp hèn, cái gì sống dơ bẩn. Sống mệt mỏi , nàng đều trải qua, cái gì chèn ép nhục nhã, nàng cũng đã trải qua, đến lúc gặp Tam tiểu thư, cuộc sống nàng mới tốt lên một chút, tuy rằng Tam tiểu thư không được sủng ái, nhưng là đối với mình giống như tỷ muội đồng tình, chưa bao giờ bạc đãi, đến lúc Tam tiểu thư đi rồi, gặp được Tam tiểu thư hiện tại, tuy rằng ít nói, nhưng vẫn giống như thân nhân của mình
Hiện tại, khế bán mình trước mắt làm cho nàng kích động không biết làm sao, sợ chỉ là một giấc mộng
“Tiểu thư, đây là có chuyện gì?……Tử Y….khế bán mình của Tử Y sao lại ở đây?” Nàng không ngừng khóc thút thít, ngữ khí có chút khàn khàn, trong mắt nước mắt càng ngày càng nhiều
Vân Tâm Nhược lấy ra một cái khăn mặt đưa cho nàng, Tử Y cầm lấy liền hướng lên mặt lau. Động tác có chút thô lỗ
“Tử Y về sau không còn là cái nô tài nữa, có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình” Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ý tứ trong lời nói không rõ ràng. Làm cho người ta đoán không ra. Mà cách nói không rõ đó, ngữ khí lại có chút hơi hơi hiu quạnh
“Đúng vậy, Tử Y về sau có thể đi theo Tiểu thư, muốn đi có thể đi” Nghe nói như vậy, Tử Y mới nín khóc mỉm cười, cao hứng tiếp nhận khế bán mình, nhìn đi nhìn lại, sờ soạng lại sờ soạng, giống như đối với bảo bối
Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên, chỉ là trong đôi mắt trong suốt lại xẹt qua một tầng đau thương
Hoàng Thượng ban chỉ cho Huyền Vũ Đại tướng quân Lê Hân, trong lúc nhất thời mọi người trong thiên hạ đều biết, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người cao hứng, cũng có người thương tâm, Lê Hân tướng quân là người như thế nào, là Chiến thần của Thiên Trạch Hoàng triều, lại đột nhiên bị một đạo thánh chỉ hôn nhân trói buộc, hơn nữa Tướng quân phu nhân tương lai không phải Công chúa, cũng không phải Quận chúa, mà là nhi nữ của một thương nhân, tuy rằng dung mạo tuyệt sắc vô song, dung sắc tú lệ, nhưng là, vẫn có người ngước mặt lên trời hô to bất công, Hoàng Đế bất công, vì sao chuyện tốt này, không phải rơi xuống trên người mình. Trong vài ngày dẫm nát tâm của một đám lớn cô gái khuê các
Bên ngoài hiện tại sớm sôi trào như thái dương tháng tám, ánh sáng ngập trời, bên trong Vân phủ vui mừng một mảnh, hồng chuyên lục ngõa, hồng mang tung bay, nơi nơi đều là không khí vui mừng, người bên trong Vân phủ mặt đầy hồng quang
Làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn là, đã nhiều ngày nay, cửa lớn Vân phủ không ngừng có người ra ra vào vào, miệng đầy lời chúc, đồ vật quý hiếm trăm món, giống như nước lớn đổ ào vào Vân gia, từ quan viên Vương gia, cho tới thương nhân đầy tớ, nhất nhất đều tự mình tới cửa, mang tiếng là tới chúc mừng, kì thực là nịnh nọt . Vân phủ đã nhiều ngày thu nhiều bảo vật, phỏng chừng có thể so sánh với quốc khố
Vân Hồng Đào tiếp đãi tất cả, trên mặt một mảnh tươi cười, mỗi khi tiếp nhận một vật gì, gặp qua người nào, nụ cười trên mặt hắn lại sâu sắc thêm một chút, tâm cũng áp chế một phần
Vân Thiển Y cũng không bước khỏi cửa, chỉ lẳng lặng đứng ở Vân Nguyệt các, tiếp tục thêu kiện hí thủy uyên ương, từ khi biết Vân Tâm Nhược nguyện ý thay gả, lòng của nàng liền tràn ngập đủ loại mâu thuẫn, áy náy, bất an, cùng với kinh hỉ. Nàng ngừng động tác trong tay, từ bên cạnh khung thêu đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ, váy màu vàng nhạt chậm rãi lướt qua mặt đất, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ngoài cửa sổ, tùy ý có thể nhìn thấy sắc đèn đỏ thẫm, bọn hạ nhân tới tới lui lui qua lại, có khi dừng lại nói nhỏ vào tai nhau vài câu, có khi cũng có thể nhìn thấy Vân Hồng Đào cùng một số gương mặt xa lạ, không biết thân phận là gì, nhưng có thể thấy được vẻ cao sang
Đến bây giờ, nàng vẫn là như lọt vào sương mù, hạ chỉ tứ hôn, Huyền Vũ đại tướng quân, Tam muội thay gả, những việc này toàn bộ không ngừng quay cuồng lần lượt thay đổi trong đầu nàng, hợp lại làm cho nàng bối rối, nhưng là, dứt bỏ những việc này, nàng lại cũng người nọ khoảng cách càng ngày càng gần, về sau có cơ hội mượn lí do tới phủ Tướng quân gặp người kia
Hết thảy thật sự có thể như nàng mong muốn sao? Kia chỉ có trời biết. Tương lai cho tới bây giờ đều là hay thay đổi, phương thức biến hóa vượt xa tưởng tượng của con người. Chỉ sợ đến lúc đó, là khó có thể tiếp nhận
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ thấy Tử Y hai mắt trợn lên, trong mắt nước mắt lập tức trào ra, toàn thân kích động run run
Nàng tuy rằng không biết chữ nhiều lắm, nhưng là ba chữ khế bán mình, nàng tuyệt đối không nhớ lầm. Lúc nhỏ nàng không biết, còn ngây thơ, bị người ta đem bán vào Vân phủ, một tờ giấy khế bán mình, làm cho nàng từ một cô nhi trực tiếp biến thành một gã nô tài thấp hèn, cái gì sống dơ bẩn. Sống mệt mỏi , nàng đều trải qua, cái gì chèn ép nhục nhã, nàng cũng đã trải qua, đến lúc gặp Tam tiểu thư, cuộc sống nàng mới tốt lên một chút, tuy rằng Tam tiểu thư không được sủng ái, nhưng là đối với mình giống như tỷ muội đồng tình, chưa bao giờ bạc đãi, đến lúc Tam tiểu thư đi rồi, gặp được Tam tiểu thư hiện tại, tuy rằng ít nói, nhưng vẫn giống như thân nhân của mình
Hiện tại, khế bán mình trước mắt làm cho nàng kích động không biết làm sao, sợ chỉ là một giấc mộng
“Tiểu thư, đây là có chuyện gì?……Tử Y….khế bán mình của Tử Y sao lại ở đây?” Nàng không ngừng khóc thút thít, ngữ khí có chút khàn khàn, trong mắt nước mắt càng ngày càng nhiều
Vân Tâm Nhược lấy ra một cái khăn mặt đưa cho nàng, Tử Y cầm lấy liền hướng lên mặt lau. Động tác có chút thô lỗ
“Tử Y về sau không còn là cái nô tài nữa, có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình” Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ý tứ trong lời nói không rõ ràng. Làm cho người ta đoán không ra. Mà cách nói không rõ đó, ngữ khí lại có chút hơi hơi hiu quạnh
“Đúng vậy, Tử Y về sau có thể đi theo Tiểu thư, muốn đi có thể đi” Nghe nói như vậy, Tử Y mới nín khóc mỉm cười, cao hứng tiếp nhận khế bán mình, nhìn đi nhìn lại, sờ soạng lại sờ soạng, giống như đối với bảo bối
Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên, chỉ là trong đôi mắt trong suốt lại xẹt qua một tầng đau thương
Hoàng Thượng ban chỉ cho Huyền Vũ Đại tướng quân Lê Hân, trong lúc nhất thời mọi người trong thiên hạ đều biết, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người cao hứng, cũng có người thương tâm, Lê Hân tướng quân là người như thế nào, là Chiến thần của Thiên Trạch Hoàng triều, lại đột nhiên bị một đạo thánh chỉ hôn nhân trói buộc, hơn nữa Tướng quân phu nhân tương lai không phải Công chúa, cũng không phải Quận chúa, mà là nhi nữ của một thương nhân, tuy rằng dung mạo tuyệt sắc vô song, dung sắc tú lệ, nhưng là, vẫn có người ngước mặt lên trời hô to bất công, Hoàng Đế bất công, vì sao chuyện tốt này, không phải rơi xuống trên người mình. Trong vài ngày dẫm nát tâm của một đám lớn cô gái khuê các
Bên ngoài hiện tại sớm sôi trào như thái dương tháng tám, ánh sáng ngập trời, bên trong Vân phủ vui mừng một mảnh, hồng chuyên lục ngõa, hồng mang tung bay, nơi nơi đều là không khí vui mừng, người bên trong Vân phủ mặt đầy hồng quang
Làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn là, đã nhiều ngày nay, cửa lớn Vân phủ không ngừng có người ra ra vào vào, miệng đầy lời chúc, đồ vật quý hiếm trăm món, giống như nước lớn đổ ào vào Vân gia, từ quan viên Vương gia, cho tới thương nhân đầy tớ, nhất nhất đều tự mình tới cửa, mang tiếng là tới chúc mừng, kì thực là nịnh nọt . Vân phủ đã nhiều ngày thu nhiều bảo vật, phỏng chừng có thể so sánh với quốc khố
Vân Hồng Đào tiếp đãi tất cả, trên mặt một mảnh tươi cười, mỗi khi tiếp nhận một vật gì, gặp qua người nào, nụ cười trên mặt hắn lại sâu sắc thêm một chút, tâm cũng áp chế một phần
Vân Thiển Y cũng không bước khỏi cửa, chỉ lẳng lặng đứng ở Vân Nguyệt các, tiếp tục thêu kiện hí thủy uyên ương, từ khi biết Vân Tâm Nhược nguyện ý thay gả, lòng của nàng liền tràn ngập đủ loại mâu thuẫn, áy náy, bất an, cùng với kinh hỉ. Nàng ngừng động tác trong tay, từ bên cạnh khung thêu đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ, váy màu vàng nhạt chậm rãi lướt qua mặt đất, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ngoài cửa sổ, tùy ý có thể nhìn thấy sắc đèn đỏ thẫm, bọn hạ nhân tới tới lui lui qua lại, có khi dừng lại nói nhỏ vào tai nhau vài câu, có khi cũng có thể nhìn thấy Vân Hồng Đào cùng một số gương mặt xa lạ, không biết thân phận là gì, nhưng có thể thấy được vẻ cao sang
Đến bây giờ, nàng vẫn là như lọt vào sương mù, hạ chỉ tứ hôn, Huyền Vũ đại tướng quân, Tam muội thay gả, những việc này toàn bộ không ngừng quay cuồng lần lượt thay đổi trong đầu nàng, hợp lại làm cho nàng bối rối, nhưng là, dứt bỏ những việc này, nàng lại cũng người nọ khoảng cách càng ngày càng gần, về sau có cơ hội mượn lí do tới phủ Tướng quân gặp người kia
Hết thảy thật sự có thể như nàng mong muốn sao? Kia chỉ có trời biết. Tương lai cho tới bây giờ đều là hay thay đổi, phương thức biến hóa vượt xa tưởng tượng của con người. Chỉ sợ đến lúc đó, là khó có thể tiếp nhận