Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bí phương viên luôn lạnh lùng lại ồn ào náo nhiệt, ba bốn người chừng bốn mươi tuổi, cầm trên tay bột nước trang điểm, châu sai ngọc lũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước giường, một kiện gả y đỏ thẫm thêu phượng bọc quanh thân thể quá mức gầy yếu của cô gái, ánh sáng khẽ lay động, màn che giường màu xanh tinh tế, thần sắc nàng lạnh như băng, trong mắt tràn đầy chán ghét
“Tam tiểu thư, tân nương sao có thể không trang điểm được?” Tận tình khuyên bảo , khuyên nhủ
Nàng vì sao phải trang điểm,muốn biến mặt của nàng thành bảng pha màu sao?
“Đúng vậy, Tam tiểu thư, tân nương tử phải trang điểm cho xinh đẹp, cô gia tương lai mới có thể thích” lại gia nhập thêm một câu
Ai cần hắn thích, nàng cười lạnh
“Tam tiểu thư, người đừng làm khó chúng ta nữa mà!”
Khó xử, nếu khó xử thì mau cút khỏi nơi này đi, nàng không chào đón bọn họ
Ba nữ nhân cùng một chỗ đã ầm ỹ, ba cái đại lão bà cùng một chỗ có thể ầm ỹ chết người
Ba gã phụ nhân có chút lực bất tòng tâm nhìn cô gái trước mặt, từ khi bị Tổng quản nói là tân nương không phải Đại tiểu thư, mà là vô danh Tam tiểu thư, các nàng trong lòng liền một bụng nghi hoặc, nhưng là Phương tổng quản nói, chuyện của chủ tử, không thể hỏi nhiều, biết càng nhiều, chết càng nhanh, vừa nghe lời này, ai còn dám hỏi thêm câu nào a.
Nhưng là Tam tiểu thư này, các nàng tới đây là vì trang điểm tân nương, nhưng là chưa bao giờ gặp qua nữ tử có biểu tình không xứng hợp này, tuy là khuôn mặt kia rõ ràng thanh nhã như mặt nước, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng băng, chỉ cần các nàng vừa lên tiếng, đã bị hung hăng trừng mắt một cái, vậy ai còn dám a! Vạn nhất làm không tốt, bị thương nàng, ai cũng không thể cam đoan cái đầu có thể nằm tốt trên cổ mình, may mắn là gả y đã mặc xong từ sớm, nhưng là lại không thể không trang điểm a, đây là quy củ nha. Ông trời tựa hồ muốn chặn đường sống của các nàng mà…..
Tử Y vừa bước vào cửa, sửng sốt một chút, nàng hít một hơi thật sâu, từ lúc trời tối tới giờ, không hiểu vì sao lòng của nàng không bình tĩnh được? Cảm giác có chút bất an, nhưng thôi mặc kệ như thế nào, nàng đem tất cả tâm tư gạt qua một bên, hôm nay là ngày mừng của tiểu thư nhà nàng, nàng còn nhớ câu kia của tiểu thư, Tử Y, ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá không? Làm cho nàng không có lý do gì để phản bác. Nếu tiểu thư muốn vậy, thì nàng đáp ứng tiểu thư, Nàng sẽ cười, vẫn cười……cho dù nàng thật sự cười không nổi, cũng phải cười……..
“Tránh ra, tránh ra!” Tử Y vừa đẩy đám lão bà vây quanh vừa nói, sau đó đi tới trước mặt Vân Tâm Nhược, nhìn gương mặt trắng nõn kia.
“Tiểu thư” Dừng một chút, nàng dò hỏi “Tiểu thư thật sự không muốn trang điểm sao?”
Gật gật đầu, nhìn thấy Tử Y, sắc lạnh trên mặt Vân Tâm Nhược lui bớt một chút, đão quanh những người đứng bên kia, khẽ quát một tiếng ” Các ngươi đều ra ngoài cho ta”
“Này…….” Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong….. còn đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại bị thanh âm của nàng đánh gãy
“Đi ra ngoài” Lại là một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, lại thập phần cứng rắn
Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải ra khỏi cửa
Tử Y đóng cửa lại, sau đó lại cúi đầu, khi ngước lên lại, trên mặt đã có ý cười yếu ớt, tiểu thư chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có tiểu thư, ngày xuất giá của tiểu thư, nàng không thể khóc, không thể, nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại toan chát không mở ra được. Có cái gì đó sắp rơi xuống, không được, nàng phải nhịn xuống mới được, hấp hấp cái mũi, nàng mím khóe miệng, cố gắng nhìn về phía trước. Lộ ra một cái cười so với khóc còn muốn khó coi mấy lần
Vân Tâm Nhược từ trước giường đứng lên, gả y màu đỏ toát ra cực mĩ, giống như mẫu đơn trong đêm tối, trạch trạch hồng tiêu
“Tử Y , xinh đẹp sao?” Nàng quay một vòng, nhìn về phía Tử Y. Khóe miệng thản nhiên cong lên
“Xinh đẹp……..tiểu thư là đẹp nhất……” Thanh âm Tử Y có chút nghèn nghẹn, không khỏi muốn khóc, tiểu thư nhà nàng hôm nay thật sự đẹp lắm. quần áo màu đỏ làm cho nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng thanh khiết, mà gả y đỏ thẫm, làm cho khuôn mặt vốn là trắng nõn, giống như dính vào ánh sáng màu hồng nhuận, mang theo vài phần cao quý. Cực đẹp…..
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bí phương viên luôn lạnh lùng lại ồn ào náo nhiệt, ba bốn người chừng bốn mươi tuổi, cầm trên tay bột nước trang điểm, châu sai ngọc lũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước giường, một kiện gả y đỏ thẫm thêu phượng bọc quanh thân thể quá mức gầy yếu của cô gái, ánh sáng khẽ lay động, màn che giường màu xanh tinh tế, thần sắc nàng lạnh như băng, trong mắt tràn đầy chán ghét
“Tam tiểu thư, tân nương sao có thể không trang điểm được?” Tận tình khuyên bảo , khuyên nhủ
Nàng vì sao phải trang điểm,muốn biến mặt của nàng thành bảng pha màu sao?
“Đúng vậy, Tam tiểu thư, tân nương tử phải trang điểm cho xinh đẹp, cô gia tương lai mới có thể thích” lại gia nhập thêm một câu
Ai cần hắn thích, nàng cười lạnh
“Tam tiểu thư, người đừng làm khó chúng ta nữa mà!”
Khó xử, nếu khó xử thì mau cút khỏi nơi này đi, nàng không chào đón bọn họ
Ba nữ nhân cùng một chỗ đã ầm ỹ, ba cái đại lão bà cùng một chỗ có thể ầm ỹ chết người
Ba gã phụ nhân có chút lực bất tòng tâm nhìn cô gái trước mặt, từ khi bị Tổng quản nói là tân nương không phải Đại tiểu thư, mà là vô danh Tam tiểu thư, các nàng trong lòng liền một bụng nghi hoặc, nhưng là Phương tổng quản nói, chuyện của chủ tử, không thể hỏi nhiều, biết càng nhiều, chết càng nhanh, vừa nghe lời này, ai còn dám hỏi thêm câu nào a.
Nhưng là Tam tiểu thư này, các nàng tới đây là vì trang điểm tân nương, nhưng là chưa bao giờ gặp qua nữ tử có biểu tình không xứng hợp này, tuy là khuôn mặt kia rõ ràng thanh nhã như mặt nước, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng băng, chỉ cần các nàng vừa lên tiếng, đã bị hung hăng trừng mắt một cái, vậy ai còn dám a! Vạn nhất làm không tốt, bị thương nàng, ai cũng không thể cam đoan cái đầu có thể nằm tốt trên cổ mình, may mắn là gả y đã mặc xong từ sớm, nhưng là lại không thể không trang điểm a, đây là quy củ nha. Ông trời tựa hồ muốn chặn đường sống của các nàng mà…..
Tử Y vừa bước vào cửa, sửng sốt một chút, nàng hít một hơi thật sâu, từ lúc trời tối tới giờ, không hiểu vì sao lòng của nàng không bình tĩnh được? Cảm giác có chút bất an, nhưng thôi mặc kệ như thế nào, nàng đem tất cả tâm tư gạt qua một bên, hôm nay là ngày mừng của tiểu thư nhà nàng, nàng còn nhớ câu kia của tiểu thư, Tử Y, ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá không? Làm cho nàng không có lý do gì để phản bác. Nếu tiểu thư muốn vậy, thì nàng đáp ứng tiểu thư, Nàng sẽ cười, vẫn cười……cho dù nàng thật sự cười không nổi, cũng phải cười……..
“Tránh ra, tránh ra!” Tử Y vừa đẩy đám lão bà vây quanh vừa nói, sau đó đi tới trước mặt Vân Tâm Nhược, nhìn gương mặt trắng nõn kia.
“Tiểu thư” Dừng một chút, nàng dò hỏi “Tiểu thư thật sự không muốn trang điểm sao?”
Gật gật đầu, nhìn thấy Tử Y, sắc lạnh trên mặt Vân Tâm Nhược lui bớt một chút, đão quanh những người đứng bên kia, khẽ quát một tiếng ” Các ngươi đều ra ngoài cho ta”
“Này…….” Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong….. còn đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại bị thanh âm của nàng đánh gãy
“Đi ra ngoài” Lại là một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, lại thập phần cứng rắn
Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải ra khỏi cửa
Tử Y đóng cửa lại, sau đó lại cúi đầu, khi ngước lên lại, trên mặt đã có ý cười yếu ớt, tiểu thư chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có tiểu thư, ngày xuất giá của tiểu thư, nàng không thể khóc, không thể, nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại toan chát không mở ra được. Có cái gì đó sắp rơi xuống, không được, nàng phải nhịn xuống mới được, hấp hấp cái mũi, nàng mím khóe miệng, cố gắng nhìn về phía trước. Lộ ra một cái cười so với khóc còn muốn khó coi mấy lần
Vân Tâm Nhược từ trước giường đứng lên, gả y màu đỏ toát ra cực mĩ, giống như mẫu đơn trong đêm tối, trạch trạch hồng tiêu
“Tử Y , xinh đẹp sao?” Nàng quay một vòng, nhìn về phía Tử Y. Khóe miệng thản nhiên cong lên
“Xinh đẹp……..tiểu thư là đẹp nhất……” Thanh âm Tử Y có chút nghèn nghẹn, không khỏi muốn khóc, tiểu thư nhà nàng hôm nay thật sự đẹp lắm. quần áo màu đỏ làm cho nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng thanh khiết, mà gả y đỏ thẫm, làm cho khuôn mặt vốn là trắng nõn, giống như dính vào ánh sáng màu hồng nhuận, mang theo vài phần cao quý. Cực đẹp…..
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bí phương viên luôn lạnh lùng lại ồn ào náo nhiệt, ba bốn người chừng bốn mươi tuổi, cầm trên tay bột nước trang điểm, châu sai ngọc lũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước giường, một kiện gả y đỏ thẫm thêu phượng bọc quanh thân thể quá mức gầy yếu của cô gái, ánh sáng khẽ lay động, màn che giường màu xanh tinh tế, thần sắc nàng lạnh như băng, trong mắt tràn đầy chán ghét
“Tam tiểu thư, tân nương sao có thể không trang điểm được?” Tận tình khuyên bảo , khuyên nhủ
Nàng vì sao phải trang điểm,muốn biến mặt của nàng thành bảng pha màu sao?
“Đúng vậy, Tam tiểu thư, tân nương tử phải trang điểm cho xinh đẹp, cô gia tương lai mới có thể thích” lại gia nhập thêm một câu
Ai cần hắn thích, nàng cười lạnh
“Tam tiểu thư, người đừng làm khó chúng ta nữa mà!”
Khó xử, nếu khó xử thì mau cút khỏi nơi này đi, nàng không chào đón bọn họ
Ba nữ nhân cùng một chỗ đã ầm ỹ, ba cái đại lão bà cùng một chỗ có thể ầm ỹ chết người
Ba gã phụ nhân có chút lực bất tòng tâm nhìn cô gái trước mặt, từ khi bị Tổng quản nói là tân nương không phải Đại tiểu thư, mà là vô danh Tam tiểu thư, các nàng trong lòng liền một bụng nghi hoặc, nhưng là Phương tổng quản nói, chuyện của chủ tử, không thể hỏi nhiều, biết càng nhiều, chết càng nhanh, vừa nghe lời này, ai còn dám hỏi thêm câu nào a.
Nhưng là Tam tiểu thư này, các nàng tới đây là vì trang điểm tân nương, nhưng là chưa bao giờ gặp qua nữ tử có biểu tình không xứng hợp này, tuy là khuôn mặt kia rõ ràng thanh nhã như mặt nước, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng băng, chỉ cần các nàng vừa lên tiếng, đã bị hung hăng trừng mắt một cái, vậy ai còn dám a! Vạn nhất làm không tốt, bị thương nàng, ai cũng không thể cam đoan cái đầu có thể nằm tốt trên cổ mình, may mắn là gả y đã mặc xong từ sớm, nhưng là lại không thể không trang điểm a, đây là quy củ nha. Ông trời tựa hồ muốn chặn đường sống của các nàng mà…..
Tử Y vừa bước vào cửa, sửng sốt một chút, nàng hít một hơi thật sâu, từ lúc trời tối tới giờ, không hiểu vì sao lòng của nàng không bình tĩnh được? Cảm giác có chút bất an, nhưng thôi mặc kệ như thế nào, nàng đem tất cả tâm tư gạt qua một bên, hôm nay là ngày mừng của tiểu thư nhà nàng, nàng còn nhớ câu kia của tiểu thư, Tử Y, ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá không? Làm cho nàng không có lý do gì để phản bác. Nếu tiểu thư muốn vậy, thì nàng đáp ứng tiểu thư, Nàng sẽ cười, vẫn cười……cho dù nàng thật sự cười không nổi, cũng phải cười……..
“Tránh ra, tránh ra!” Tử Y vừa đẩy đám lão bà vây quanh vừa nói, sau đó đi tới trước mặt Vân Tâm Nhược, nhìn gương mặt trắng nõn kia.
“Tiểu thư” Dừng một chút, nàng dò hỏi “Tiểu thư thật sự không muốn trang điểm sao?”
Gật gật đầu, nhìn thấy Tử Y, sắc lạnh trên mặt Vân Tâm Nhược lui bớt một chút, đão quanh những người đứng bên kia, khẽ quát một tiếng ” Các ngươi đều ra ngoài cho ta”
“Này…….” Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong….. còn đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại bị thanh âm của nàng đánh gãy
“Đi ra ngoài” Lại là một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, lại thập phần cứng rắn
Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải ra khỏi cửa
Tử Y đóng cửa lại, sau đó lại cúi đầu, khi ngước lên lại, trên mặt đã có ý cười yếu ớt, tiểu thư chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có tiểu thư, ngày xuất giá của tiểu thư, nàng không thể khóc, không thể, nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại toan chát không mở ra được. Có cái gì đó sắp rơi xuống, không được, nàng phải nhịn xuống mới được, hấp hấp cái mũi, nàng mím khóe miệng, cố gắng nhìn về phía trước. Lộ ra một cái cười so với khóc còn muốn khó coi mấy lần
Vân Tâm Nhược từ trước giường đứng lên, gả y màu đỏ toát ra cực mĩ, giống như mẫu đơn trong đêm tối, trạch trạch hồng tiêu
“Tử Y , xinh đẹp sao?” Nàng quay một vòng, nhìn về phía Tử Y. Khóe miệng thản nhiên cong lên
“Xinh đẹp……..tiểu thư là đẹp nhất……” Thanh âm Tử Y có chút nghèn nghẹn, không khỏi muốn khóc, tiểu thư nhà nàng hôm nay thật sự đẹp lắm. quần áo màu đỏ làm cho nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng thanh khiết, mà gả y đỏ thẫm, làm cho khuôn mặt vốn là trắng nõn, giống như dính vào ánh sáng màu hồng nhuận, mang theo vài phần cao quý. Cực đẹp…..