"Dạ." Thỏ trắng chán nản tiếp tục chống cằm và nhìn mưa ngoài cửa sổ. Cô bé nói với cái miệng nhỏ: "Trời mưa như vậy em không thể ra ngoài chơi vào một ngày cuối tuần mà chỉ có thể ở nhà, thật nhàm chán."
"Em có thể đi xem TV." Sau khi Trịnh Thành Tử liếc nhìn thỏ trắng, cậu tiếp tục nhìn xuống cuốn sách.
"Phim hoạt hình chỉ chiếu vào vào ban đêm. Còn giờ toàn những bộ phim truyền hình và tin tức nhàm chán." Mặc dù thỏ trắng phàn nàn như vậy nhưng cô bé lại nhảy khỏi ghế trước cửa sổ và chạy về phía phòng khách.
Trịnh Thành Tử do dự một lúc rồi cũng đi phía sau thỏ trắng đi xuống cầu thang vì sợ thỏ trắng lại xem những bộ phim truyền hình tình yêu lộn xộn, rồi chạy đến hỏi câu hỏi kỳ lạ với cậu.
Thỏ trắng vừa mới mở tivi lên thì xuất hiện đầu tiên là tin tức thời tiết.
"Từ giữa tháng 5, có mưa lớn ở hồ Dongting và hồ Poyang nên mực nước ở sông Dương Tử đã tăng nhanh. Do ảnh hưởng của nước thượng nguồn và thủy triều, mực nước dọc theo sông Dương Tử ở tỉnh Giang Tô hiện đã gần với mực nước cảnh báo. Kể từ năm 1954... "Nữ phát thanh viên trong bản tin vẫn đang đọc tin tức thì thỏ trắng liền mở qua kênh khác.
"Ah, ah... có tin tức phát sóng ở khắp mọi nơi..."
Thỏ trắng cứ bấm chuyển kênh liên tiếp mặc dù chưa xem kênh nào quá lâu.
"Có vẻ như trời đang mưa ở khắp mọi nơi..."Trịnh Thành Tử nhìn lên tin tức trên tivi và thở dài.
"Nhưng em thực sự muốn ra ngoài chơi..." Thỏ trắng đã mất hứng thú xem tivi. Cô bé lười biếng ngồi xổm trên ghế sofa và nhìn mưa phùn bên ngoài.
Mưa sẽ kéo dài cho đến tháng 7.
Trường mẫu giáo của thỏ trắng và trường tiểu học của Trịnh Thành Tử đã bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Cả hai đều chỉ có thể ở nhà trong suốt mấy ngày mưa qua.
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng đang buồn chán. Cậu ta thản nhiên hỏi: "Bây giờ là mùa hè rồi. Khi nào thì bố của em về?"
"Bố em ư??" Thỏ trắng nghe thấy Trịnh Thành Tử đề cập đến chủ đề mà lâu nay cô bé luôn quan tâm, và đột nhiên nảy sinh ý nghĩ: "Đáng lẽ ra là những ngày này, đợi mẹ em nghỉ làm hôm nay, em sẽ hỏi mẹ."
"Ừ." Trịnh Thành Tử gật đầu, đứng dậy và lấy ra một cuốn sách ảnh từ kệ sách, và kéo bàn tay nhỏ của thỏ trắng: "Đến đây, anh kể cho em nghe một câu chuyện."
"Dạ!" Thỏ trắng bẻng lẽn chạy đến bên Trịnh Thành Tử.
Vào buổi tối, khi mẹ thỏ trắng đi làm về, thỏ trắng liền tự động chạy theo về nhà.
"Này, tại sao hôm nay con không ăn tối tại nhà của ca ca nước cam nữa?" Mẹ thỏ trắng mở cửa và nhìn con gái mình một cách lạ lùng rồi mỉm cười và hỏi.
"Mẹ ơi, khi nào bố về vậy ạ?" Thỏ trắng ngước nhìn mẹ mình với khuôn mặt ngây thơ và mong chờ câu trả lời từ cô.
"Bố của con..." Khi thỏ trắng đề cập đến bố của mình thì giọng nói của mẹ lại nhẹ dịu liền lại: "Bố nói với mẹ rằng sẽ mất một thời gian nữa bố mới có thể về cùng mẹ con mình."
"Tại sao, bố lại nói với con rằng hè này bố sẽ về chơi với con mà?"
"Thỏ trắng." Mẹ thỏ trắng cúi xuống, xoa đầu thỏ trắng rồi ôm con gái trong tay và thở dài: "Bố của con là một quân nhân nên nếu có nhiệm vụ đột xuất thì bố phải ở lại. Bố sẽ quay về khi nào hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì vậy mẹ?" Thỏ trắng hỏi.
"Con không hiểu đâu."
"Em có thể đi xem TV." Sau khi Trịnh Thành Tử liếc nhìn thỏ trắng, cậu tiếp tục nhìn xuống cuốn sách.
"Phim hoạt hình chỉ chiếu vào vào ban đêm. Còn giờ toàn những bộ phim truyền hình và tin tức nhàm chán." Mặc dù thỏ trắng phàn nàn như vậy nhưng cô bé lại nhảy khỏi ghế trước cửa sổ và chạy về phía phòng khách.
Trịnh Thành Tử do dự một lúc rồi cũng đi phía sau thỏ trắng đi xuống cầu thang vì sợ thỏ trắng lại xem những bộ phim truyền hình tình yêu lộn xộn, rồi chạy đến hỏi câu hỏi kỳ lạ với cậu.
Thỏ trắng vừa mới mở tivi lên thì xuất hiện đầu tiên là tin tức thời tiết.
"Từ giữa tháng 5, có mưa lớn ở hồ Dongting và hồ Poyang nên mực nước ở sông Dương Tử đã tăng nhanh. Do ảnh hưởng của nước thượng nguồn và thủy triều, mực nước dọc theo sông Dương Tử ở tỉnh Giang Tô hiện đã gần với mực nước cảnh báo. Kể từ năm 1954... "Nữ phát thanh viên trong bản tin vẫn đang đọc tin tức thì thỏ trắng liền mở qua kênh khác.
"Ah, ah... có tin tức phát sóng ở khắp mọi nơi..."
Thỏ trắng cứ bấm chuyển kênh liên tiếp mặc dù chưa xem kênh nào quá lâu.
"Có vẻ như trời đang mưa ở khắp mọi nơi..."Trịnh Thành Tử nhìn lên tin tức trên tivi và thở dài.
"Nhưng em thực sự muốn ra ngoài chơi..." Thỏ trắng đã mất hứng thú xem tivi. Cô bé lười biếng ngồi xổm trên ghế sofa và nhìn mưa phùn bên ngoài.
Mưa sẽ kéo dài cho đến tháng 7.
Trường mẫu giáo của thỏ trắng và trường tiểu học của Trịnh Thành Tử đã bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Cả hai đều chỉ có thể ở nhà trong suốt mấy ngày mưa qua.
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng đang buồn chán. Cậu ta thản nhiên hỏi: "Bây giờ là mùa hè rồi. Khi nào thì bố của em về?"
"Bố em ư??" Thỏ trắng nghe thấy Trịnh Thành Tử đề cập đến chủ đề mà lâu nay cô bé luôn quan tâm, và đột nhiên nảy sinh ý nghĩ: "Đáng lẽ ra là những ngày này, đợi mẹ em nghỉ làm hôm nay, em sẽ hỏi mẹ."
"Ừ." Trịnh Thành Tử gật đầu, đứng dậy và lấy ra một cuốn sách ảnh từ kệ sách, và kéo bàn tay nhỏ của thỏ trắng: "Đến đây, anh kể cho em nghe một câu chuyện."
"Dạ!" Thỏ trắng bẻng lẽn chạy đến bên Trịnh Thành Tử.
Vào buổi tối, khi mẹ thỏ trắng đi làm về, thỏ trắng liền tự động chạy theo về nhà.
"Này, tại sao hôm nay con không ăn tối tại nhà của ca ca nước cam nữa?" Mẹ thỏ trắng mở cửa và nhìn con gái mình một cách lạ lùng rồi mỉm cười và hỏi.
"Mẹ ơi, khi nào bố về vậy ạ?" Thỏ trắng ngước nhìn mẹ mình với khuôn mặt ngây thơ và mong chờ câu trả lời từ cô.
"Bố của con..." Khi thỏ trắng đề cập đến bố của mình thì giọng nói của mẹ lại nhẹ dịu liền lại: "Bố nói với mẹ rằng sẽ mất một thời gian nữa bố mới có thể về cùng mẹ con mình."
"Tại sao, bố lại nói với con rằng hè này bố sẽ về chơi với con mà?"
"Thỏ trắng." Mẹ thỏ trắng cúi xuống, xoa đầu thỏ trắng rồi ôm con gái trong tay và thở dài: "Bố của con là một quân nhân nên nếu có nhiệm vụ đột xuất thì bố phải ở lại. Bố sẽ quay về khi nào hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì vậy mẹ?" Thỏ trắng hỏi.
"Con không hiểu đâu."