Ông cụ sinh năm , năm nay đã được tuổi.
Ông cụ Hoắc cầm cái cuốc, trên trán có chút mồ hôi, thở hồng hộc cười lớn: “Già rồi, những việc khác không có sức làm, bây giờ chỉ thấy thú vị khi ở trong vườn rau thôi”.
“Nào, chàng trai, tới đây nói chuyện”.
Lý Thần đi tới bên cạnh ông cụ, lúc này, hai người mới có cơ hội nhìn đối mặt nhau.
Ông cụ rất gầy, thân hình không cao, cũng không có khí chất anh hùng như nhân vật trong tiểu thuyết.
Ngược lại, trông ông cụ giống một lão nông bình thường hơn, nhưng đôi mắt rất sáng, tuy đã gần tuổi nhưng đôi mắt không những không đục ngầu mà tràn đầy nghị lực.
Ông cụ nhìn Lý Thần một lượt từ trên xuống dưới, tán thưởng nói: “Được lắm”.
“Chàng trai, đến đây xem, cậu thấy vườn rau của tôi thế nào?”, ông cụ tự hào nói.
Lý Thần nhìn xuống, vườn rau này không lớn, nhưng rõ ràng là có người chăm sóc hàng ngày, mấy loại rau củ mọc lên rất xum xuê.
Nếu là người bình thường thì phải nghĩ cách lục tung trong đầu tìm những câu để khen ngợi.
Nhưng Lý Thần lại lắc đầu: “Ông à, trồng sai rồi”.
Ông cụ khẽ ngây ra, hỏi: “Sao lại sai được?”
Lý Thần chỉ vào giống cà chua và giống dưa chuột bên cạnh, nói: “Ông à, cà chua và dưa chuột không thể trồng cùng nhau.
Rễ dưa chuột tương đối nông và cần tưới nước thường xuyên, nhưng cà chua thì ngược lại, rễ rất sâu, yêu cầu về nước không cao”.
“Hai loại này trồng cùng nhau, nếu như không phải dưa chuột chết vì thiếu nước thì cà chua sẽ chết vì úng nước.
Chỉ những đứa trẻ được sinh ra từ gia đình nhà nông như cháu mới biết chuyện này”.
Ông cụ vỗ trán, bừng tỉnh nói: “Tôi cứ suy nghĩ không biết vì sao cà chua này trồng mãi không được, haiz, quả nhiên kiến thức trên sách vở vẫn rất nông cạn”.
Hoắc Chấn Châu đứng ở đó không xa, trên trán toát mồ hôi hột.
Dù có tính thế nào, ông ấy cũng không thể ngờ được, ông cụ và Lý Thần, hai con người cách nhau năm mươi tuổi này lại có thể vui vẻ nói về vấn đề trồng trọt như vậy.
Hoắc An Lan không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh ông ấy, cười khúc khích.
“Con cười gì thế?”, Hoắc Chấn Châu hiếu kỳ hỏi.
Hoắc An Lan nhìn hai người trong vườn rau, nói: “Trước đây khuyên ông nội nghỉ ngơi, nói hết lời ông đều không chịu nghe, bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt lỗi, e là sau này ông nội không còn mặt mũi nào mà khoe khoang cái cuốc này nữa rồi”.
Lúc này, ông cụ cười nói với Lý Thần: “Làm người ấy mà, thật ra sống lâu rồi sẽ hiểu, đạo lý này cũng giống như trồng rau vậy”.
“Cuốc đất, gieo hạt, bón phân, tưới nước rồi chờ đơm hoa kết trái.
Mỗi quy trình đều phải tỉ mỉ, dựa theo từng bước một”.
“Mỗi một mắt xích đều có khả năng xảy ra vấn đề.
Chất đất không tốt, hạt không nảy mầm được, bón nhiều phân thì đất sẽ giảm độ phì nhiêu, bón ít phân thì thiếu dinh dưỡng, tưới nhiều nước thì úng, tưới ít nước thì khô, mọi thứ đều cần vừa phải mới được”.
Lý Thần gật đầu đồng tình: “Một mảnh đất tuy chỉ rộng mấy mẫu, nhưng cũng cần phải có trí tuệ lớn”.
Ông cụ hồ hởi nói: “Nghe Chấn Châu nói, cậu hứa rằng sẽ giúp nhà họ Hoắc kiếm lại được chín tỷ?”
Lý Thần nghiêm túc nói: “Chắc chắn ạ”.
Ông cụ lại xua tay, nói: “Không cần áp lực gì đâu, nhà họ Hoắc thích kết bạn, càng thích làm bạn với những thanh niên trẻ tuổi tài giỏi như cậu”.
“Tiền nhiều thì cũng chỉ là một dãy các con số mà thôi, có chín tỷ đó hay không, nhà họ Hoắc vẫn là nhà họ Hoắc, chàng trai, cậu không cần phải đặt gánh nặng quá lớn”.
Lý Thần cười nói: “Ông Hoắc tầm nhìn xa trông rộng, cháu rất ngưỡng mộ, nhưng cháu cũng định nhân cơ hội này để đặt nền móng vững chắc, cho nên không thể bỏ lỡ được”.
“Nếu như cần gì có thể nói với Chấn Châu, nhà họ hoắc sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu”, ông cụ nói..