“Đặt cược?”
Lý Minh Đường phá lên cười sằng sặc, như thể hoàn toàn bị Lý Thần chọc cười.
“Đồ nghèo hèn, mày biết tao là ai không? Mày nói chuyện đặt cược với tao á?”
“Được rồi, mày nói đi, mày muốn đặt cược như thế nào?”
“Rất đơn giản, ai thua thì bò một vòng ở đại sảnh sở giao dịch!”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lời của Lý Thần vừa dứt, đừng nói là Lý Minh Đường, đến cả Hoắc Hoàn Vũ vẫn đang mong chờ Lý Thần bắt đầu chế độ ra oai cũng bị dọa một phen.
Đối với những cậu chủ con nhà giàu như bọn họ, thể diện là thứ còn đáng giá hơn tiền bạc nhiều.
Đặt cược của Lý Thần, đó là ấn khuôn mặt của Lý Minh Đường xuống đất và không ngừng chà xát nó.
Với lý lẽ tương tự, một khi Lý Thần thua, vậy thì sau này anh đừng mơ tiếp tục lăn lộn ở Hồng Kông này nữa.
Nhưng lúc này, bất kể Lý Thần có nói gì, hai anh em nhà họ Hoắc về tình về lý đều không nên nói thêm một câu nào nữa.
Còn Lý Minh Đường nhìn chằm chằm Lý Thần, như thể anh ta muốn nhận định lại về người trước mặt này một lần nữa.
Một lúc lâu sau, Lý Minh Đường cười khẩy nói: “Tao thật sự không biết thằng quê mùa nhà mày lấy đâu ra tự tin như vậy”.
“Được, nếu mày đã muốn tự mình tìm đường chết, vậy thì tao sẽ cho mày một cơ hội”.
Nói xong, Lý Minh Đường cười nhạo một tiếng, sau đó nói với Hoắc An Lan: “An Lan, hôm nay anh sẽ dùng sự thật chứng minh cho em xem, thằng nhà quê tên Lý Thần này chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo, đợi tới chiều, hắn sẽ phải bò một vòng quanh sở giao dịch”.
Hoắc An Lan liếc nhìn Lý Minh Đường một cái, lạnh nhạt nói: “Anh khiến tôi cảm thấy rất thần kỳ đấy”.
Vẻ mặt của Lý Minh Đường trở nên cứng đờ, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Thần, lạnh lùng nói: “Không biết mày đã dùng cách gì để lừa An Lan, thằng nhà quê, tao nhất định sẽ cho mày một bài học nhớ đời”.
Nói xong, Lý Minh Đường ngẩng đầu nhìn sàn lớn.
Lý Thần nhún vai, ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm coca do Sở giao dịch đưa cho, sau đó tiện tay cầm một tờ tạp chí lên đọc kỹ.
Thấy hành động của Lý Thần, Lý Minh Đường chế giễu: “Bỏ cuộc à? Hay là giả bộ cao thâm? Diễn cho ai xem đấy?”
Hoắc Hoàn Vũ cũng có chút gấp gáp, tiến tới nói: “Anh không chọn cổ phiếu à?”
“Chọn xong rồi”, Lý Thần nhìn tạp chí, bình thản nói.
Hoắc Hoàn Vũ cảm thấy chỉ số IQ của mình so với Lý Thần cứ bị chệch một nhịp.
Vì sao bản thân anh ta hoàn toàn nghe không hiểu những lời Lý Thần nói thế nhỉ?
“Trước đó không phải tôi vẫn luôn quan sát thị trường sao, khi đó tôi đã lựa chọn sẵn cổ phiếu cho ngày hôm nay rồi.
Nếu không thì anh nghĩ vì sao tôi lại chơi trò ấu trĩ như vậy với anh ta được”, Lý Thần thản nhiên nói.
Trong lúc nói chuyện, Lý Thần lại đổi một tạp chí khác… Vừa rồi là những tin tức rối ren trong làng giải trí, hoàn toàn không có chút giá trị thương mại nào nên anh có chút chán ghét.
“Có chắc chắn không?”, Hoắc An Lan khẽ hỏi.
“Thị trường chứng khoán làm gì có % nắm chắc chứ”, Lý Thần cười nói, thấy Hoắc An Lan cau mày, anh liền an ủi: “Tuy nhiên đừng lo lắng, người hôm nay phải bò ở sàn sở giao dịch chứng khoán, nhất định không phải là tôi, chuyện này thì tôi nắm khá chắc”.
Thấy Lý Thần nói như vậy, Hoắc An Lan mới thả lỏng được chút.
Lý Minh Đường lạnh lùng liếc nhìn Lý Thần một cái, cười nhạo.
Đối với anh ta, Lý Thần lúc này hoàn toàn đang cố ý tỏ vẻ thâm sâu, chứ thực ra trong lòng hoang mang vãi chưởng, mọi thứ chỉ là đang cố gồng mà thôi.
Tuy nhiên Lý Minh Đường không quan tâm, bởi vì chỉ cần có kết quả, anh ta sẽ thoải mái tận hưởng cảnh Lý Thần bò quanh sàn ở sở giao dịch.
Loại rác rưởi hèn mọn này, lại dám tới gần An Lan như vậy!
Kìm nén sự ghen tuông trong lòng, Lý Minh Đường gọi một quản lý của sở giao dịch tới.
“Tao đã chọn xong cổ phiếu rồi, mày có đội giao dịch riêng không? Có lẽ loại người quê mùa tới từ đại lục như mày không có đâu nhỉ, có cần tao cho mượn vài người không?”, Lý Minh Đường nhìn Lý Thần, ngạo mạn nói..