“Theo bà Ngô Tân Lan, tác phẩm này ẩn giấu một bí mật, nhưng bà ấy không biết bí mật đó là gì, dù đã nghiên cứu suốt hơn mười năm nhưng vẫn không nghiên cứu ra”.
“Trước lúc mất, bà ấy tình nguyện đưa tác phẩm này ra bán đấu giá và toàn bộ số tiền thu được sẽ để quyên góp cho Quỹ nghiên cứu bệnh bạch cầu.
Giá khởi điểm là một đô la Hồng Kông”.
Món đồ trang sức có giá khởi điểm là một đô la Hồng Kông này trông giống như một mặt dây chuyền rất đơn giản và bình thường, là hình một thiên sứ đang ôm một trái tim, nhìn chất lượng và hình dáng, nhiều nhất cũng chỉ hơn một trăm đô la Hồng Kông thôi.
Tuy nhiên, Ngô Tân Lan thật sự là một trong những nhà từ thiện nổi tiếng nhất ở Hồng Kông, cuối cùng bà ấy mất vì bệnh bạch cầu đã gây ra một làn sóng vô cùng lớn.
Vì vậy, tác phẩm này được cho rằng ẩn giấu một bí mật, sợi dây chuyền Trái tim thiên sứ với giá khởi điểm chỉ có một đô la Hồng Kông vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Còn về phần bí mật, hầu hết mọi người đều cười lấy lệ, không ai coi đó là sự thật.
Nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một mánh lới quảng cáo của người bán lúc đầu, Ngô Tân Lan đã nghiên cứu hơn mười năm rồi mà vẫn không nghiên cứu ra, rõ ràng là không hề có sự tồn tại của bí mật nào hết.
Nhưng khi Lý Thần nhìn thấy sợi dây chuyền Trái tim thiên sứ này, anh lập tức trở nên thích thú.
Bởi vì anh có ký ức rất rõ ràng về thế hệ sau, sợi dây chuyền này thật sự ẩn giấu một bí mật… một bí mật lớn trị giá hơn triệu.
Sự việc này đến khoảng năm mới được người ta phát hiện, khi đó mọi chuyện mới rộ lên.
“Năm trăm nghìn”.
Sau mấy phút suy nghĩ ngắn ngủi của Lý Thần, cái giá đưa ra đã được đẩy lên một tầm cao vượt xa giá trị ban đầu của Trái tim thiên sứ.
Hầu hết mọi người có mặt ở hội trường đều là những đại gia giàu có ở Hồng Kông, năm mươi nghìn và năm trăm nghìn với bọn họ không có sự khác biệt gì cả.
Là đồ của nhà từ thiện quá cố Ngô Tân Lan, đây quả thực là một món hàng có thể tăng thêm danh tiếng, vì vậy số người định mua không hề ít.
“Tám trăm nghìn”, Lý Thần không hề do dự, gia nhập vào cuộc đua.
Mặc dù bây giờ thân phận của Lý Thần không cần phải quá coi trọng những thứ này, bao gồm cả bí mật bên trong trị giá hơn trăm triệu đó.
Nhưng đối với Lý Thần, người luôn tâm niệm không kiếm được tiền thì đều coi như lỗ, một chút cơ hội cũng không thể bỏ qua.
Có người trong bàn ở phía trước của tứ đại gia tộc đã ra giá, mấy người nhà giàu phía sau đều biết ý, im bặt không tiếp tục lên tiếng nữa.
Mặc dù là đồ tốt, nhưng nếu vì vậy mà đắc tội với người trong tứ đại gia tộc vậy thì là không khôn ngoan rồi.
Thấy Lý Thần hét giá, Lưu Tử Hào cười khẩy một tiếng, vốn dĩ không có hứng thú với Trái tim thiên sứ này, sau khi xác nhận ánh mắt với Lý Minh Đường mới chậm rãi giơ tay lên.
“Một triệu”.
Đến đây không biết đã thu hút được ánh mắt háo hức của bao nhiêu người.
Từ xưa đến nay, cuộc đấu đá giữa những cậu chủ trong mấy gia đình giàu có là thú vị nhất, nhìn Lưu Tử Hào và Lý Thần tranh nhau, rất nhiều người đều nảy sinh hứng thú.
“, triệu”, Lý Thần không khiến quần chúng hóng hớt thất vọng, liền trực tiếp tăng thêm nghìn.
“Chà, thằng nhà quê này rất muốn mượn Trái tim thiên sứ và danh tiếng của bà Ngô Tân Lan để nổi danh nhỉ? Nhưng đáng tiếc, tao sẽ không cho mày toại nguyện đâu, triệu”, Lưu Tử Hào vắt chéo hai chân, lạnh lùng liếc nhìn Lý Thần một cái, cười nham hiểm nói.
“Nghe tao khuyên một câu, chỉ với thanh thép trong túi của mày thì đừng có cố tự làm mình mất mặt trong giới thượng lưu ở Hồng Kông nữa, cho dù có chen được vào thì cũng chỉ là thằng nhà quê thôi”.
“Muốn có danh tiếng, sao vừa rồi bức tranh ‘ con tuấn mã’ hơn triệu không thấy bóng dáng mày đâu? Nghèo vẫn hoàn nghèo, đấu giá sợi dây chuyền Trái tim thiên sứ với giá khởi điểm một đô la Hồng Kông mà không biết ngại à? Không nỡ bỏ tiền ra mua danh tiếng sao? Cười chết mất thôi”.
Lưu Tử Hào thờ ơ ngoáy tai, cười điên cuồng nói: “Có bản lĩnh thì tiếp tục hét giá đi! Ông đây muốn xem xem mày rốt cuộc có bao nhiêu tiền để chơi với tao!”.