Khi những người bên cạnh nghe thấy lời của Lưu Tử Hào, họ đều cảm thấy rất có lý.
Lúc này, phần lớn mọi người ở Hồng Kông vẫn còn rất bài ngoại, đặc biệt coi thường người đại lục.
Họ cho rằng đại lục là một vùng đất hoang sơ nghèo đói, chó ăn đá, gà ăn sỏi.
Hành động này của Lý Thần đối với bọn họ là muốn có danh tiếng, nhưng lại ngại chi tiền.
Thấy có nhiều người đồng tình với mình, Lưu Tử Hào khinh thường nhìn Lý Thần, đắc ý nói: “Bị tao nói trúng rồi hả? Biết điều thì ngậm mồm chó lại, ngồi xổm sang một bên chớ lên tiếng là được rồi, như vậy có phải đỡ mất mặt không?”
Nói xong, sắc mặt Lưu Tử Hào trở nên sắc bén, dứt khoát nói: “Ngồi cùng trong một phòng với mày tao cảm thấy mùi chó trên người mày thật sự quá nặng, lan cả tới chỗ tao luôn đấy”.
“Anh Lưu Tử Hào ra giá triệu, triệu lần thứ nhất, xin hỏi có vị nào cho rằng sợi dây chuyền Trái tim thiên sứ này xứng đáng với mức giá cao hơn không ạ?”
MC không muốn dính líu đến cuộc cãi vã giữa hai người này nhưng anh ấy phải cắn răng chịu đựng bởi vì đây là công việc của mình.
Lúc này, Lưu Tử Hào nhìn Lý Thần bằng ánh mắt chế nhạo, chắc nịch rằng hôm nay Lý Thần sẽ bị một phen bẽ mặt.
“Mày hét đi? Sao không tiếp tục hét nữa? Không phải mày giỏi lắm à?”
Sự im lặng của Lý Thần khiến cho Lưu Tử Hào càng thêm vênh váo, hắn cho rằng Lý Thần tài trí kém cỏi, cười ngạo mạn nói: “Nếu như không có tiền, có thể mượn nhà họ Hoắc, dù sao mày cũng là một con chó do nhà họ Hoắc mang về mà”.
“Hay là, nhà họ Hoắc cũng không cho loại chó như mày mượn bao nhiêu tiền? Đúng vậy, một con chó mà thôi, ai sẽ chịu chi tiền cho mày chứ? Ha ha ha ha!”
Trong lúc Lưu Tử Hào phá lên cười, những người khác cũng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt xem kịch hay, đợi chờ xem anh sẽ vùng lên phản kháng hay âm thầm thừa nhận.
Ngay cả giới ôm trùm lớn cũng đang đầy hứng thú quan tâm theo dõi diễn biến của tình hình.
“Ông Hoắc, xem ra thanh niên trẻ tuổi mà ông coi trọng chẳng ra sao cả”.
Lưu Đại Hùng đã ngứa mắt Lý Thần từ lâu, bây giờ thấy con trai mình giẫm bẹp Lý Thần dưới chân, lập tức vui vẻ bật cười, nói với Hoắc Chấn Châu.
Hoắc Chấn Châu cười nhạt nói: “Vẫn chưa kết thúc mà, đừng vội đưa ra kết luận”.
“Tôi thấy đã có kết quả rồi đấy”.
Người lên tiếng là Lý Diệu Khang, trước mặt những ông trùm lớn trong phòng, ông ta thản nhiên nói: “Đại Lưu, chiêu của con trai ông khá lợi hại đấy, Lý Thần nếu như hét giá, rõ ràng là do cậu ta không phục, là kiểu người nóng nảy bộp chộp, nếu như không hét giá, vậy thì là ngầm thừa nhận những lời con trai ông nói là đúng”.
“Tiến thoái lưỡng nan, dù Lý Thần tiếp chiêu thế nào thì cũng đều là thua hết”.
“ triệu, lần thứ hai”.
MC nuốt nước bọt, lo lắng nhìn Lý Thần vẫn đang rất bình thản, dường như không có chút tức giận hay nhục nhã nào.
“ triệu”.
Một giọng nói rõ ràng rành mạch vang lên ngay sau giọng của MC, sự điềm tĩnh và vững vàng lan tỏa khắp hội trường.
“Ồ!”
Tất cả những người giàu có tự nhận mình là người có học thức, có tố chất lúc này đều không kìm được, ồ lên một tiếng đầy ngỡ ngàng.
Không biết có bao nhiêu người phải chỉnh lại kính, nhìn Lý Thần khi hét lên giá này bằng con mắt đầy hoài nghi.
Không ít người trong giới ông trùm đã bị sốc.
Đúng như Lý Diệu Khang nói.
Khi Lý Thần muốn hét giá, rõ ràng là anh đã hoàn toàn bị Lưu Tử Hào chọc giận, dụ vào trong một cái bẫy, rất nông cạn và không biết tính toán.
Nếu như không hét thì là ngầm xác nhận.
Xem ra đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cả hai thế ‘tiến’ và ‘thoái’ đều đã bị phá vỡ bởi mức giá thầu triệu này.
Trả giá cũng phải xem hét như nào, Lý Thần nếu như trả giá triệu hay triệu, trong mắt người khác chỉ là một tên ngốc chọc cười mọi người.
Nhưng từ triệu trực tiếp nhảy lên triệu, đây không phải là ngu ngốc, mà là đỉnh của đỉnh!.