"Trong một buổi sáng, chúng ta đã kiếm được , tỷ!"
"Thần cổ phiếu, anh Lý, anh thật sự là thần cổ phiếu đấy!"
Trương Tự Hưng run rẩy nói.
Đồng thời, toàn bộ giao dịch viên trong đại sảnh đều nhìn Lý Thần với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, là người thực hiện mệnh lệnh, họ hiểu rõ hơn ai hết mệnh lệnh của Lý Thần quyết đoán và khôn ngoan như thế nào.
Nhiều lệnh lúc bấy giờ tưởng như không thể giải thích được, một lúc sau, khi thị trường vốn luôn biến động thay đổi, sẽ chứng tỏ các lệnh của anh có tầm nhìn xa trông rộng không gì sánh bằng.
Dường như trong con mắt của Lý Thần, thị trường căn bản là chả có bí mật gì cả.
Lý Thần căng thẳng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc lúc này trên mặt cũng đã lộ ra một nụ cười, nói: "Được rồi, thị trường đóng cửa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Mọi người ăn uống no say.
Cần gì thì cứ nói bọn họ đi làm là được rồi!"
"Ngoài ra, mọi người đều có tiền thưởng . nhân dân tệ".
Các giao dịch viên ngay lập tức hoan hô.
Cùng lúc đó, đám Lý Thần cũng lên lầu dùng bữa.
Trên bàn ăn, Lâm Minh và Hoắc Chấn Châu không ngừng nhìn Lý Thần, ánh mắt không khác gì nhìn thần tiên.
“Tại sao anh có thể lợi hại như vậy?”, Hoắc An Lan chân thành nói.
Lý Thần cười nhẹ: "Lợi hại sao? Vẫn còn sớm, đây mới chỉ là bắt đầu thôi".
Hoắc Chấn Châu hỏi: "Cháu nghĩ chỉ số Hang Seng sẽ giảm đến ngưỡng nào?"
Lý Thần suy nghĩ một lúc, nhớ lại kết quả của cuộc khủng hoảng tài chính này ở kiếp trước.
Tổng cộng nghìn tỷ đô la Mỹ trên thế giới đã bị bốc hơi trong vụ bong bóng này, điều này cho thấy sự kinh hoàng của nó.
Chỉ số Hang Seng giảm trực tiếp xuống . điểm.
Tỷ lệ suy giảm vượt quá %.
Như vậy nghĩa là sao? Hãy lấy một ví dụ đơn giản.
Trước khi bong bóng vỡ, bạn đầu tư tệ vào thị trường chứng khoán và khi bong bóng vỡ, chỉ còn lại chưa đầy tệ.
Đụng phải cái đó phát là phá sản rút lui khỏi thị trường liền, một đồng cũng chả còn.
Đây là sự tàn khốc của thị trường tài chính.
“. điểm chắc chắn sẽ không được giữ, ít nhất nó sẽ giảm xuống dưới .”, Lý Thần đưa ra một câu trả lời khá dè dặt.
Hoắc Chấn Châu và Lâm Minh liếc nhau rồi mới hít một hơi.
Họ hiểu dữ liệu mà Lý Thần đưa ra có ý nghĩa gì.
Điều này có nghĩa là nền kinh tế của thành phố Hồng Kông sẽ thụt lùi đi ít nhất năm.
"Biểu cảm của mọi người sao vậy? Không phải là càng nhiều người ngã ngựa chúng ta càng kiếm được nhiều à?", Hoắc Hoàn Vũ sững sờ hỏi.
Hoắc An Lan lườm anh ta một cái, nói: "Vậy nên em bảo anh nên thường xuyên đọc sách đi mà, đúng là càng nhiều người ngã ngựa chúng ta kiếm được càng nhiều".
"Nhưng chúng ta phải xem xét đến việc nhà chúng ta và nhà sếp Lâm đều làm ăn ở thành phố Hồng Kông.
Nền kinh tế thành phố Hồng Kông bị hủy hoại thì sau này chúng ta phải làm ăn tiếp thế nào đây?"
Hoắc Chấn Châu nghe xong liền giật mình, vội vàng nói: "Đúng! Làm sao bây giờ?"
Lý Thần lộ vẻ suy tư.
Ở kiếp trước, anh chỉ là một khán giả với nhận thức muộn màng, anh chỉ biết về cuộc khủng hoảng kinh tế do bong bóng vỡ sau đó thông qua đài báo đưa tin.
Nhưng lần này đích thân tham gia, anh cảm nhận rõ ràng đằng sau cuộc khủng hoảng tài chính này dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang điều khiển mọi thứ.
Có vẻ như một số người đang cố tình phá hoại nền kinh tế của thành phố Hồng Kông.
"Chứng khoán Hồng Kông có thể giảm.
Đây là chiều hướng chung rồi.
Bong bóng đã phồng to đến mức không ai có thể giữ được nó nữa, nhưng nền kinh tế của thành phố Hồng Kông không thể bị phá hủy", Lý Thần nghiêm nghị nói.
Anh cũng có ý định đầu tư vào thành phố Hồng Kông, sự phát triển trong tương lai của thành phố Hồng Kông sẽ mang lại lợi nhuận và thu nhập ngoài sức tưởng tượng, sao có thể để người ta phá hủy đền kinh tế nơi đây được?
"Thành phố Hồng Kông, không được để người khác hủy hoại…".