"Ngành công nghiệp của gia tộc Lý của ông đã dần rời khỏi thành phố Hồng Kông từ năm ngoái, giờ nó đã lan ra khắp Đông Nam Á rồi, ông sợ cái gì", Rogers không quan tâm.
"Nhưng ông tham gia cũng không sao, ít nhất chúng ta cũng có thể biết được kế hoạch giải cứu của tứ đại gia tộc ở thành phố Hồng Kông.
Với lợi thế có tình báo, bọn họ làm sao có thể chơi được chúng ta?", Roger thản nhiên nói.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Diệu Khang, Rogers vỗ vai ông ta nói: "Lý, ở Mỹ vốn từ trước đến nay chỉ làm bạn với người thắng cuộc.
Thành phố Hồng Kông còn quá nhỏ, hơn nữa bây giờ còn được trả về rồi, phải biết rằng, Phương Tây mới là thiên đường cho những người như ông".
Lý Diệu Khang cười và nói: "Tôi tin rằng chúng ta và quỹ lượng tử mãi mãi là bạn".
Rogers cười và nói: "Tất nhiên, với tư cách là một trong những người sáng lập, tôi có thể hứa với ông rằng quỹ lượng tử sẽ luôn sẵn lòng kết bạn với những người thông minh như ông".
...!
Trời dần sẩm tối, Hoắc Chấn Châu có rất nhiều việc, bởi vì thị trường chứng khoán biến động, mọi người khắp nơi bất an, cho nên ông ấy đã cùng Lâm Minh đi ra ngoài sau khi thị trường đóng cửa.
Càng vào thời điểm này, những người nổi tiếng như Hoắc Chấn Châu và Lâm Minh càng bận rộn, hầu hết mọi người đều mong đợi họ, những người giàu có, đưa ra một số biện pháp giải cứu.
Và chính công ty của họ cũng cần họ xuất hiện để ổn định lòng người.
Thay vào đó, Lý Thần, lại vô cùng nhàn rỗi.
Sau khi xem xét thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, Lý Thần nhận thấy rằng sự phát triển của thị trường chứng khoán Hoa Kỳ về cơ bản giống với sự phát triển của đời trước.
Tuy nhiên, chứng khoán Hồng Kông đã khuếch đại đáng kể cường độ và tốc độ của cơn bão này do có sự tham gia của họ.
Đời trước, thị trường chứng khoán Hồng Kông vào ngày thứ ba của cơn bão mới rơi xuống dưới . điểm, nhưng hiện tại, chỉ trong ngày đầu tiên, đã xuống dưới . điểm, mức giảm ngày đã cao kỷ lục.
Giảm . điểm trong một ngày, điều này là lần đầu tiên xảy ra ngay cả trên các thị trường chứng khoán trên thế giới.
Gió đêm lạnh giá, Lý Thần đang suy nghĩ về kế hoạch ngày mai.
Hoắc An Lan không biết đã đến từ lúc nào, nói với Lý Thần: "Anh mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi, không tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút sao?"
“Tôi không cảm thấy quá mệt, vẫn còn nhiều điều tôi chưa nghĩ ra", Lý Thần cười.
Hoắc An Lan thở dài: "Người khác chỉ nhìn thấy được kết quả của những người thành công, nhưng có mấy người biết rằng thành công của bất kỳ người nào cũng không hề dễ dàng có được".
“Đó là sự thật, muốn có được thì phải bỏ công sức ra", Lý Thần đồng ý.
Hoắc An Lan suy nghĩ một chút, thấy Lý Thần không định nghỉ ngơi, cô ấy đột nhiên mời: "Chúng ta đi dạo cảng Victoria đi".
Lý Thần kinh ngạc: "Bây giờ?"
“Sợ tôi sẽ bán anh đi à", Hoắc An Lan nói đùa: "Lúc mới đến, không phải anh đã nói với tôi rằng anh muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch đến cảng Victoria sao? Đến bây giờ vẫn chưa đi đấy".
Lý Thần cười nói: "Được, đi thôi, tôi cũng muốn thư giãn một tí".
Hai người cùng nhau đi đến ga ra, lần này, cả hai cùng thống nhất bỏ qua tên bóng đèn Hoắc Hoàn Vũ.
Ngồi trên chiếc Porsche của Hoắc An Lan, nhìn quang cảnh thành phố Hồng Kông về đêm tấp nập, Lý Thần cảm thấy thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của mình được thả lỏng rất nhiều.
“Ngày mai, anh có cứu thành phố không?”, Hoắc An Lan đang lái xe hỏi.
Lý Thần suy nghĩ một lúc và nói: "Là một doanh nhân, lẽ ra chỉ nên kinh doanh.
Những thứ khác chỉ là thứ yếu, đây là những gì chúng ta làm ngày hôm nay".
"Nhưng bất kì doanh nhân nào cũng không thể tát ao bắt cá được.
Sự sụp đổ kinh tế của thành phố cảng là một tin xấu đối với tôi và cả thành phố cảng!".