Hoắc Hoàn Vũ ngây người ra, anh ta cắn đũa, rơi vào trầm tư.
Hoắc An Lan đang định lên tiếng, nhưng lại nhìn thấy Lý Thần mỉm cười lắc đầu với cô ấy, Hoắc An Lan liền dừng lại, cũng có hứng thú muốn xem xem người anh thường ngày ăn chơi lêu lổng này của mình có thể nghĩ ra biện pháp đối phó gì.
“Yên lặng quan sát diễn biến”.
Hoắc Hoàn Vũ ngập ngừng nói, anh cẩn thận quan sát ánh mắt của Lý Thần, cố gắng phân tích xem câu trả lời của mình có đúng không, giống như một câu học trò bị giáo viên gọi lên trả bài trong tiết vậy.
Nhưng khiến Hoắc Hoàn Vũ thất vọng đó là, anh ta không thể nhìn ra được cái gì.
“Tiếp tục nói đi”, Lý Thần vừa ăn vừa thản nhiên nói.
“Bởi vì tôi biết rằng, buổi sáng trong tay chúng ta có gần tỷ, nhưng không làm cho bên kia thiệt hại quá nhiều, tuy nhiên anh đã bày ra một cái bẫy khiến cho đối phương mất đi mấy trăm triệu”.
“Với số tiền lớn như vậy, vài trăm triệu chẳng qua chỉ là vài cái tát vào mặt, còn xa cái gọi là thua lỗ với bọn chúng”.
Hoắc Hoàn Vũ cảm thấy từ sau khi tốt nghiệp cấu ba, các tế bào não của anh ta chưa bao giờ điên cuồng hoạt động nhiều đến vậy, đầu óc xoay liên tục, anh ta lắp bắp nói tiếp.
“Hơn nữa tôi nhớ rằng hôm qua anh có nói, kế hoạch giải cứu của chính quyền Hồng Kông sớm muộn sẽ xảy ra, và bên kia nhất định đã có chuẩn bị.
Vì vậy mọi chuyện đều đang nằm trong dự liệu của đối phương, chúng ta cần phải yên lặng quan sát xem buổi chiều khi kế hoạch giải cứu bắt đầu, đối phương sẽ làm gì”.
Sau khi nghe những lời này của Hoắc Hoàn Vũ, trước ánh mắt mong đợi của anh ta, Lý Thần gật đầu, nở nụ cười: “Tốt lắm, một câu trả lời rất hay”.
“Yes!”, Hoắc Hoàn Vũ búng tay một cái, cười một cách ngạo nghễ, đầy vẽ tự mãn.
Cậu chủ Hoắc cho rằng nhận được một lời khen từ Lý Thần thật sự không dễ chút nào!
Hoắc An Lan cũng kinh ngạc nhìn Hoắc Hoàn Vũ, thật lòng mà nói, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Hoắc Hoàn Vũ lại suy nghĩ được như vậy.
Lại nhìn Lý Thần, trong lòng Hoắc An Lan cảm thấy người đàn ông này thần kỳ vô cùng, ngay cả loại đầu óc bã đậu như Hoắc Hoàn Vũ mà anh cũng có thể uốn nắn được, còn có chuyện gì mà anh không làm được nữa sao?
“Này, này, Hoắc An Lan, rõ ràng là anh trai của em nói hay như thế, em lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn người đàn ông khác làm gì?”, Hoắc Hoàn Vũ hậm hực nói.
“Chính là bởi vì anh nói tốt, vừa nãy em mới ngưỡng mộ anh ấy, nửa tháng trước, đến việc chỉ số chứng khoán là gì anh cũng không biết”, Hoắc An Lan thản nhiên đáp.
“…”, Hoắc Hoàn Vũ hậm hực nhìn Lý Thần, định chửi thề một câu mà không biết có nên không.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Thần reo lên.
Là Hoắc Chấn Châu – người vừa kết thúc họp báo gọi tới.
Một lúc sau, Lý thần cúp máy, khẽ cau lông mày.
“Sao vậy?”, Hoắc An Lan quan tâm hỏi.
“Xe ra kế hoạch mà Hoắc Hoàn Vũ nói không thể thực hiện được rồi”, Lý Thần bất lực nói.
“Gì cơ?”, Hoắc Hoàn Vũ nghi ngờ nhìn anh.
“Bố của hai người bán đứng tôi rồi”.
Lý Thần có chút oán hận, cười khổ nói: “Ông ấy tiến cử tôi điều hành kế hoạch giải cứu với kinh phí tỷ, đây là muốn tôi đích thân ra trận giải cứu thị trường”.
“Để anh chủ trì á?”
Hoắc Hoàn Vũ sửng sốt, tuy rằng biết Lý Thần có năng lực nhất định, nhưng không ngờ bố của anh ta lại tiến cử Lý Thần phụ trách chuyện liên quan đến toàn bộ kinh tế Hồng Kông như này!
Trách nhiệm càng lớn, vinh quang càng lớn!
Nếu Lý Thần thật sự chỉ đạo chiến dịch giải cứu này, e rằng nó sẽ gây chấn động toàn thành phố Hồng Kông!
Địa vị và thân phận của anh sẽ còn cao hơn cả cậu chủ Hoắc như mình!.