Tô Vãn Thanh ngây người nhìn Lý Thần, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì kích động, cô kìm nén trái tim đang đập cuồng loạn, dùng giọng điệu hoài nghi nói: "Cậu...cậu giỏi quá! Thế mà có thể dùng hơn sáu mươi triệu kiếm được vài tỷ!"
Lý Thần thở ra một hơi, khóe miệng nhếch lên, nói: "Nếu như không có vấn đề gì nghiêm trọng, thì người đàn ông trước mặt cậu bây giờ hẳn là một trong mười người giàu nhất nước".
Năm , người đứng thứ bảy trong danh sách người giàu nhất cả nước của Forbes là đại gia người Cáp Nhĩ Tân, với tổng giá trị tài sản ròng là ba trăm năm mươi triệu đô la Mễ.
Mà lúc này, tài sản của Lý Thần đã đạt ba trăm sáu mươi triệu đô la Mễ, thực sự đứng thứ bảy.
Tất nhiên, có quá nhiều người giàu ẩn ở trong nước, Lý Thần cũng không hề kiêu ngạo khi nghĩ rằng , tỷ tệ của mình thực sự đứng thứ bảy trong nước, nhưng bề ngoài, đây là sự thật không ai có thể phủ nhận.
Trong tám giờ, Lý Thần đạt mức tài sản cá nhân tăng gấp năm mươi lần, từ sáu mươi hai triệu lên , tỷ.
Đây là kỳ tích chưa từng có trong lịch sử loài người, những người tăng gấp cao hơn thì không giàu bằng anh, người có nhiều tiền hơn thì không tăng gấp nhiều lần như anh.
Tất cả điều này chỉ xảy ra ở góc của huyện bình thường này.
Khi mọi thứ đã ổn định và tiền đã vào túi, nhận được tin nhắn của ngân hàng, Lý Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Việc chuyển một số tiền khổng lồ như vậy sẽ khiến ICBC chú ý khi bắt đầu làm việc vào sáng ngày mai, Lý Thần đoán rằng động thái lớn của anh sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người trên thị trường quốc tế, nhưng cơn bão có thể lớn đến mức nào, anh cũng không rõ.
Tập trung cao độ kéo dài bảy tám giờ, vào lúc này, dù Lý Thần trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Đúng lúc này, hai tiếng “ọt ọt” của chiếc bụng đói đồng thời vang lên, Lý Thần và Tô Vãn Thanh nhìn nhau, trong lòng có chút xấu hổ.
Khi quá căng thẳng hoặc xúc động, con người ta bỏ qua nhu cầu của cơ thể, nhưng lúc này, khi đã thư giãn trở lại, cơn đói sẽ ập đến ngay lập tức.
“Đi ăn khuya đi”, Lý Thần cười.
Đã quá muộn, cả hai đang ở một huyện nhỏ bình thường, không náo nhiệt như thành phố lớn, nên khi ra đường, thứ duy nhất họ có thể tìm thấy lúc này là một quán ăn nhỏ sắp đóng cửa.
Nếu không phải Tô Vãn Thanh xinh đẹp như vậy, thì bà chủ nhất định sẽ không tiếp họ đâu.
Ngồi trong quán đơn sơ, Tô Vãn Thanh hiển nhiên rất tò mò khi lần đầu tiên được ăn trong kiểu tiệm cỏn con này.
“Dẫn cậu đi ăn quà vặt thế này, cậu không chê chứ?”, Lý Thần cầm lấy một đôi đũa, đưa cho Tô Vãn Thanh, cười nói.
Tô Vãn Thanh chớp mắt nói đùa: "Cậu kiếm được nhiều như vậy.
Đương nhiên phải đãi tôi một bữa ăn ngon rồi.
Bữa này không tính".
"Thịt rồng, thịt phượng, chỉ cần có bán, cậu cứ nói".
Lý Thần nói một cách đầy khí thế, chỉ cần là thứ tiền có thể mua được, đối với anh bây giờ không thành vấn đề!
Bà chủ bưng một phần sủi cảo chiên đến, nghe hai người nói, bà ấy cười nói: "Tình cảm hai đứa tốt thật đấy.
Cháu gái, nay bạn trai của cháu kiếm được tiền à? Đừng chỉ đòi chiêu đãi, đòi mua quần áo nữa đi".
Trong mắt bà chủ, Lý Thần cùng lắm là kiếm được mấy trăm, mấy nghìn tệ thôi, bà ấy sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng chàng trai ngồi trong cửa tiệm của mình, ăn một phần sủi cảo giá năm tệ lại kiếm được , tỷ tệ.
Tô Vãn Thanh cười tủm tỉm nói: "Cậu nghe thấy chưa?"
“Tôi nghe rồi, nghe rồi, mua, mua, mua, mua hết”, Lý Thần gắp một cái bánh sủi cảo chiên đưa tới miệng Tô Vãn Thanh: “Nhanh ăn đi, chắc đói lắm rồi đúng không?”
Nhìn thấy cái bánh sủi cảo chiên trước miệng, Tô Vãn Thanh sửng sốt một hồi, không biết có nên mở miệng ăn hay không..