Tòa nhà của công ty điện ảnh Hoan Ngu tổng cộng có hai mươi sáu tầng, Lý Thần trực tiếp đi thang máy đến văn phòng của Lâm Minh ở tầng cao nhất.
"Cậu Lý, cậu đến sao không nói một tiếng, để tôi sắp xếp người ra nghênh đón".
Lâm Minh cười cười, đứng dậy đi ra cửa, nắm tay Lý Thần nói.
“Thấy Hoan Ngu như này, thật khiến tôi thất vọng”, Lý Thần nói đầy ẩn ý.
Lâm Minh cười cười, không để bụng, vẫy tay để thư ký Lưu đi ra ngoài.
Sau đó mời Lý Thần ngồi xuống, nói: "Nhà nào chả có nổi khổ riêng.
Thành thật mà nói, hai năm qua, tôi không hề quản công ty điện ảnh Hoan Ngu.
Dẫn đến tầng lớp quản lý cấp cao và cấp trung có chút vấn đề".
Lâm Minh vừa nói vừa bấm huyệt thái dương.
“Sếp Lâm, ông đang ném cho tôi một mớ hỗn độn đấy”, Lý Thần vuốt lông mày nói.
Lâm Minh cười nói: "Đừng bi quan như vậy.
Hầu hết các nhân viên điều hành cấp cao đều khá siêng năng.
Ví dụ, CEO hiện tại, Lâm Nhiễm, được thuê lại từ Haolaiwu với giá rất cao.
Cậu có thể tin tưởng sử dụng ông ấy".
“Để tôi tìm hiểu trước đã”, Lý Thần nói.
"Vậy chúng ta cũng bắt đầu đi? Lễ ký kết đã sẵn sàng, tất cả các nhân viên điều hành hàng đầu và những minh tinh quan trọng đối với công ty đều đã có mặt cả rồi", Lâm Minh nói.
Lý Thần đứng dậy gật đầu nói: "Đi thôi".
Phòng họp tầng của công ty.
Phòng họp rộng lớn lúc này đã chật kín, mọi người đang xì xào bàn tán.
Ngồi ở hàng ghế đầu là các nhân viên điều hành cấp cao nhất của điện ảnh Hoan Ngu, CEO Lâm Nhiễm là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đeo gọng vàng, ánh mắt trầm mặc.
Một người đàn ông trung niên béo mập bên cạnh quay sang dò hỏi: "Sếp Lâm, chủ tịch Lâm định làm gì thế? Tôi hơi khó hiểu, sao đột nhiên lại bán công ty đi thế? Nghe nói đã bán cho một người đại lục, ông có tin tức gì không?"
Lâm Nhiễm lắc đầu nói: "Tôi không biết.
Sếp Ngô cứ làm tốt việc của mình là được rồi, công ty bán cho ai không phải lo".
Ngô Kim Mẫn cười khúc khích, ngoài miệng thì nói phải, nhưng trong thâm tâm đang chửi Lâm Nhiễm, mẹ nó, là một quản lý ngành, ông đi lúc nào chẳng được, còn tôi đây đã bị trói chặt với cái công ty giải trí Hoan Ngu này rồi, ngoài ở đây ra thì còn có thể đi đâu được nữa.
Sự lo lắng của Ngô Kim Mẫn đại diện cho đại đa số những người ở Hoan Ngu.
Không ai biết ông chủ mới này là người như thế nào, mấy minh tinh nghệ sĩ thì còn dễ, ít nhất thì ở Hồng Kông còn có công ty khác, họ vẫn có danh tiếng, không sợ không có chỗ kiếm ăn.
Nhưng những người lãnh đạo tầng trung và cao cấp có tâm địa trong lòng đang hồi hộp không thôi.
Ở giữa phòng họp, Ngô Mike nói với Chu Dĩnh bên cạnh: "Đừng lo, dựa vào vị trí của bố tôi là một người kỳ cựu trong công ty".
"Bất kể ai là ông chủ, đều phải nể mặt ông ấy.
Đến lúc đó, bảo bố tôi cho cô tham gia vài hoạt động, tài nguyên tới chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn giờ đâu".
Chu Dĩnh kìm nén sự chán ghét, lịch sự nói: "Vậy cảm ơn anh".
Ngô Mike cười đắc ý và nói: "Bố tôi cùng khởi nghiệp với sếp Lâm.
Nhiều việc ở giải trí Hoan Ngu đều do một tay bố tôi làm.
Địa vị của bố tôi cao hơn bất kỳ ai khác".
Đột nhiên, phòng họp đang ầm ĩ bỗng trở nên yên ắng, cửa hông của phòng họp mở ra, mọi người nhìn sang.
Chính chủ đến rồi.
Đầu tiên họ nhìn thấy Lâm Minh, nhưng Lâm Minh rất khách khí, vừa bước vào cửa đã quay sang bên cạnh mời chào, sau đó, một chàng trai rất trẻ tuổi hiên ngang bước vào.
Nhìn thấy chàng thanh niên này, ai cũng bàng hoàng về sự trẻ tuổi của anh.
Mà Ngô Mike và Chu Dĩnh ngồi bên dưới thậm chí còn không dám tin.
Đặc biệt là Ngô Mike, với biểu cảm mở to mắt như nhìn thấy ma giữa ban ngày, da đầu anh ta tê dại đi.
Người đến là người đã bị anh ta quát lớn đuổi đi, Lý Thần.
“Đây không phải là thằng nhà quê đến từ đại lục sao!?”, giọng Ngô Mike lạc đi..