Nhìn Lý Thần nói chuyện trên sân khấu, Lâm Minh khẽ thở dài.
Có vẻ như Lý Thần mua điện ảnh Hoan Ngu, là do anh đã để mắt đến ngành công nghiệp giải trí từ lâu rồi.
Ông ấy chợt hối hận khi bán điện ảnh Hoan Ngu cho Lý Thần với giá , tỷ, biết đâu thực sự có thể biến anh trở thành đại gia trong làng giải trí điện ảnh và truyền hình cũng nên.
"Được rồi, hôm nay tôi chỉ nói vài điểm thế thôi".
"Nếu ai có ý kiến hay hơn, vui lòng trao đổi với tôi hoặc CEO Lâm Nhiễm".
"Kết thúc cuộc họp".
Lý Thần đã mất hai giờ để kết thúc cuộc họp này, anh thì rất tự tin hiên ngang còn tất cả mọi người trong công ty điện ảnh Hoan Ngu lại lo lắng hồi hộp, bối rối.
Hầu như mọi người đều có cảm giác...!điện ảnh Hoan Ngu, thực sự đã thay đổi rồi.
Sau cuộc họp, Lý Thần và Lâm Minh lại trò chuyện với nhau.
Giọng điệu của Lâm Minh thể hiện ông ấy hết lời khen ngợi Lý Thần.
Con cáo già Lâm Minh có thể thấy được, người như Lý Thần chỉ cần không bị dí chết khi còn trong giai đoạn non nớt thì chắc chắn anh sẽ bay cao bay xa, làm được những điều không tưởng.
Ngay cả bây giờ, muốn động vào Lý Thần cũng đã rất khó rồi.
Sau hàng loạt chuyện, nếu muốn đối phó với Lý Thần, phải cân nhắc xem có thể đồng thời đối phó với nhà họ Hoắc hay không đã.
Nếu không có khả năng, thì dừng tay đi.
Vì vậy, thái độ của Lâm Minh đối với Lý Thần rất thân thiết, có khi còn có nhiều cơ hội hợp tác và kiếm nhiều tiền hơn trong tương lai cũng nên.
Hơn nữa, tỷ mà Lý Thần giúp ông ấy kiếm được bây giờ vẫn còn đang nằm sờ sờ trên thị trường chứng khoán kìa, khi kinh tế của thành phố Hồng Kông phục hồi một chút, ông ấy sẽ có thể rút ra ngay lập tức.
Phần ân tình này quả là lớn.
Đối với thiện chí của Lâm Minh, Lý Thần nhận hết.
.
truyện ngôn tình
Đôi bên nên tôn trọng nhau, đặc biệt là trong kinh doanh, chắc chắn cần nhiều bạn bè hơn kẻ thù rồi.
Loại người không coi trọng ai khác ngoài bản thân mình thì không thể đi xa được.
Nói cười vui vẻ với nhau, chủ khách đều rất vui vẻ, Lâm Minh nói mãi cho đến khi thư ký Lưu đến báo cáo, đến khi Lâm Nhiễm xin gặp mặt thì mới rời đi.
Lâm Minh vừa đi, Lâm Nhiễm liền vào.
“Sếp Lý, chào anh”, Lâm Nhiễm lịch sự chào hỏi.
Đứng sau bàn làm việc, Lý Thần nhìn Lâm Nhiễm, người đã ngoài bốn mươi tuổi, thuộc kiểu ông chú rất được các cô gái trẻ săn đón, mỉm cười nói: "Mời ngồi".
Sau khi Lâm Nhiễm ngồi xuống, ông ấy cân nhắc một lúc rồi nói: "Sếp Lý, thành thật mà nói, trong cuộc họp hôm nay, sự thay đổi đến quá nhanh.
Nhiều người, bao gồm cả tôi, đã rất bối rối và không biết phải làm gì tiếp theo".
“Theo quy định mà làm”, Lý Thần nói.
"Sếp Lâm trước đó đã nói với tôi rằng ông là một quản lý chuyên nghiệp mà ông ấy đã bỏ rất nhiều tiền ra thuê từ Haolaiwu về.
Ông có nhiều kinh nghiệm, biết cách làm việc ở một công ty giải trí, cho nên tôi có thể tin ông".
Lâm Nhiễm nói: "Thành thật mà nói, giờ mà thiếu những điều kiện cần thiết thì tôi cũng khó mà làm được …"
“Còn thiếu cái gì?”, Lý Thần hỏi.
Trước sự thẳng thắn của Lý Thần, Lâm Nhiễm lúng túng không biết phải nói thế nào.
"Thiếu tiền, tôi sẽ thẳng tay bơm triệu vào tập đoàn giải trí Thần Thanh, tiêu trước đi, tiêu hết rồi xem kết quả sau".
"Thiếu người, ông đến mấy công ty tuyển dụng quản lý cao cấp đi, người cần thì mới phải đi đào".
"Thiếu quyền, ông là giám đốc tập đoàn, tôi sẽ về đại lục sớm thôi.
Tôi có thể giao rất nhiều quyền lực cho ông, nhân sự tập đoàn hoàn toàn có thể giao cho ông".
Lý Thần dựa vào ghế ông chủ và nhìn Lâm Nhiễm cười..