Trên tay là một tờ "Tuần báo kinh tế Châu Á" mới nhất.
Trên trang bìa tạp chí có hình Lý Thần đang mỉm cười ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, chống cằm, đầy khí chất, trông vô cùng ngầu.
Tiêu đề còn bắt mắt hơn:
Không nói những thứ khác, với ảnh bìa và tiêu đề này, Lý Thần nghĩ "Tuần báo Kinh tế Châu Á" đúng là biết giật tít.
Lật mở trang bìa, về cơ bản đã bao gồm tất cả nội dung cuộc phỏng vấn trước đó, cũng như một vài bức ảnh được chụp trong cuộc phỏng vấn.
Những tạp chí chuyên nghiệp như vậy, dù về nội dung hay hình ảnh, đều được đội ngũ chuyên nghiệp trau chuốt kỹ lưỡng, đường nhiên sẽ rất thu hút.
Mà những gì Lý Thần nói thực sự cũng rất mới mẻ.
Ví dụ, mục tiêu kết bạn và trở thành người giàu nhất, v.v., một chữ cũng không thiếu.
Có thể tưởng tượng được, trong tuần báo kinh tế truyền thống vốn luôn nghiêm túc, lời nói của Lý Thần có sức hấp dẫn đến mức nào.
Điều đặc biệt nhất là Hoắc Hoàn Vũ cũng được đưa vào.
Màn độc thoại nội tâm của Hoắc Hoàn Vũ đã đưa Lý Thần lên một tầm cao đáng kể.
Ngay cả Hoắc Hoàn Vũ cũng công nhận sự ưu tú của Lý Thần và cảm thấy anh là thầy mình, ai dám nhảy ra nói Lý Thần mua danh tiếng trục lợi nữa?
Hơn nữa, chiến tích của Lý Thần được đặt ở cơn bão kinh tế thành phố Hồng Kông vừa mới đi qua, còn nóng hổi.
"Hâm mộ ghê ……"
Hoắc Hoàn Vũ đã xem nội dung từ lâu rồi, nhưng anh ta vẫn nói một câu đầy ghen tị.
“Có bản lĩnh thì hôm nào anh làm nhân vật chính một lần đi”, Hoắc An Lan nói.
Hoắc Hoàn Vũ khịt mũi nói: "Sớm muộn sẽ được thôi!"
“Xì”, Hoắc An Lan nhìn sang: “Được, em đợi.”
Ông cụ Hoắc cười nói với Lý Thần: "Lý Thần, biểu hiện của cậu rất tốt.
Tuy rằng tôi không có ở đây, nhưng tôi đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi, rất tốt.
Cậu một lần nữa chứng minh được mắt nhìn của tôi không hề thụt lùi đi".
Lý Thần chân thành nói: "Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Hoắc sẽ không được thuận lợi như vậy đâu ạ".
Đây là câu nói từ tận đáy lòng Lý Thần.
Nhà họ Hoắc quả thực đã giúp đỡ anh rất nhiều, hai bên tuy nói là đồng minh, nhưng nói ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu đều coi anh như hậu bối thì đúng hơn.
Lý Thần không phải người vô ơn, uống nước nhớ nguồn, tấm ân tình này phải ghi nhớ trong lòng.
Ông cụ hồ hởi nói: "Cậu cũng giúp nhà họ Hoắc không ít.
Tôi nghe Chấn Châu nói lần này cậu đã giúp nhà họ Hoắc kiếm được tỷ.
Đây là một ân huệ lớn đối với nhà họ Hoắc".
Hoắc An Lan nhìn Lý Thần bằng hai mắt sáng long lanh.
Hoắc Hoàn Vũ cũng tặc lưỡi.
Lý Thần lần này kiếm được rất nhiều tiền cho nhà họ Hoắc, anh ta cũng biết điều đó, nhưng Hoắc Chấn Châu không nói bao nhiêu, anh ta cũng không hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ giật mình khi nghe nói đến con số tỷ.
Ngay cả với nhà họ Hoắc, tỷ này cũng là một con số lớn.
Nhưng Lý Thần âm thầm đã làm được điều đó.
"Ông, cháu sắp về đại lục rồi.
Trước đó, cháu vẫn còn một vài dự án đầu tư ở Hồng Kông.
Đến lúc đó, xin nhà họ Hoắc chiếu cố nhiều hơn ạ", Lý Thần nói.
Ông cụ nói: "Chuyện này cậu nói với Chấn Châu nhé.
Việc của cậu cũng là việc của nhà họ Hoắc".
Nói rồi, ông cụ suy nghĩ một chút rồi liếc mắt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, vẻ mặt trầm ngâm.
Hoắc Hoàn Vũ theo bản năng chợt căng thẳng, cho dù là cậu chủ, ở trước mặt ông cụ, anh ta còn ngoan hơn thỏ, không dám bát nháo.
“Thực ra tôi rất xem trọng sự phát triển của đại lục”, ông cụ chậm rãi nói..