Chị ta hiểu rằng, mình làm trong ngành quản lý này, có thể đắc tội với minh tinh, nhà đầu tư cũng có thể đắc tội, người duy nhất không thể đắc tội chính là ông chủ.
Một khi đắc tội với ông chủ của công ty, mình coi như xong đời rồi.
“Yên lặng chút đi”.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Tôi là một quý ông, không muốn có bất kỳ giao lưu nào với loại phụ nữ động chút là la hét ầm ĩ như chị”.
“Phì!”
Thư Kỳ ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Lý Thần không nhịn được bật cười thành tiếng, cảm thấy Lý Thần không chỉ tuổi trẻ tài cao, lại còn khá hài hước nữa!
Chị Lan hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thư Kỳ.
Thư Kỳ giả vờ không nhìn thấy.
Đừng nói đến việc cô ấy không có bản lĩnh này, nếu như có, cô ấy cũng không buồn quan tâm đến chị Lan.
Chị Lan ngồi sụp xuống sàn, lúc này máy bay đang ở vị trí . mét, chị ta thật sự muốn nhảy xuống chết cho rồi…
“Xin chào, xin hỏi có cần chăn không ạ?”
Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp không biết có chuyện gì xảy ra ở khoang hạng nhất nên lịch sự tiến tới đưa chăn.
“Đưa cho tôi đi”.
Thư Kỳ nhanh chóng lấy chiếc khăn, sau đó cẩn thận tỉ mỉ đắp lên chân Lý Thần, ân cần nói: “Chủ tịch Lý, có gì anh cứ dặn dò tôi là được”.
Lúc này cô tiếp viên cũng nhân ra đại minh tinh Thư Kỳ, cô ấy chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy thái độ nịnh nọt của Thư Kỳ đối với Lý Thần.
Ánh mắt của nữ tiếp viên hàng không lập tức thay đổi, người đàn ông trẻ tuổi này rốt cuộc có thân phận gì?
Sau hơn hai giờ trên không, máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế của tỉnh.
Vừa mới hạ cánh, Lý Thần đã rời khỏi máy bay.
Thư Kỳ biết Lý Thần có việc cần làm, vì vậy cũng khéo léo không đi theo.
Cô ấy quay đầu lại nhìn chị Lan sắc mặt đã tái mét, không nói lên lời, lắc đầu, sau đó rời đi.
Khi Lý Thần đi ra khỏi sân bay, anh đã nhìn thấy Tô Vãn Thanh đứng chờ anh ở cách đó không xa.
Sau một khoàng thời gian dài xa cách như vậy, cho dù là Lý Thần hay Tô Vãn Thanh đều tràn đầy nỗi nhớ nhung đối phương.
Một người đến, một người đi, cuối cùng hai người đi tới trước mặt nhau.
Tô Vãn Thanh cười lên rất xinh đẹp.
Trong mắt Lý Thần tràn đầy ý cười, khi Tô Vãn Thanh đang định nói, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy cô.
“Á!”
Tô Vãn Thanh kêu khẽ một tiếng, xấu hổ liếc Lý Thần một cái.
“Làm gì đấy, bao nhiêu người đang nhìn kìa”.
Lý Thần ôm Tô Vãn Thanh, hít hà mùi hương quyến rũ trên người cô, chỉ cảm thấy công ty gì đó, kiếm tiền gì đó, cút hết sang một bên đi.
Thoải mái thể hiện tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật!
Người xem xung quanh thở dài: Trẻ tuổi thích thật đấy!
“Nhìn thì cứ nhìn đi, cậu xinh đẹp như vậy còn không cho người ta nhìn à?”
Lý Thần vùi mặt vào cổ Tô Vãn Thanh, hít hà mùi thơm từ tóc và cơ thể cô, cười nói.
Tô Vãn Thanh đỏ mặt nhưng lại không phản kháng, tựa cằm lên vai Lý Thần, an tâm nói: “Lần này đi Hồng Kông mệt lắm đúng không?”
“Một chút!”
Lý Thần buông Tô Vãn Thanh ra, nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau rời khỏi sân bay.
Trong xe, Tô Vãn Thanh đảm nhận vị trí lái xe, Lý Thần lười biếng ngồi ở ghế phụ lái.
Lý Thần ngắm nhìn phong cảnh của tỉnh, chậm rãi nói: “Mình dự định nghỉ ngơi hai ngày”.
Tô Vãn Thanh đồng ý: “Nên nghỉ ngơi một thời gian, cơ thể liên tục mệt mỏi trong khoảng thời gian lâu như vậy e là sẽ quá sức mất”.
Khi chiếc xe đang lắc lư trên đường, Lý Thần kể cho Tô Vãn Thanh nghe về những trải nghiệm của anh ở Hồng Kông, sau đó mí mặt càng lúc càng nặng trịch xuống.
Mới nói được vài câu, không thấy Lý Thần nói tiếp nữa, Tô Vãn Thanh nghi hoặc quay đầu sang, thấy Lý Thần không biết đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Tô Vãn Thanh có chút đau lòng, lặng lẽ giảm tốc độ, lái xe nhẹ nhàng hơn..