Tô Đông Thăng đang đứng đợi hai người ở cổng nhà họ Tô.
Khi xe của Tô Vãn Thanh quay về, ông ấy liền bước tới, nhưng lại thấy Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng xuống xe, ra hiệu tay ‘suỵt’ với ông ấy.
“Ngủ say rồi, chắc là thời gian này mệt quá, khi con gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy thường phải thức đến hai ba giờ sáng mới nghỉ ngơi, để cậu ấy ngủ thêm chút nữa đi”, Tô Vãn Thanh nói.
Tô Đông Thăng liếc nhìn Lý Thần đã ngủ say trong xe, gật đầu, cười nói: “Vậy được, để bố dặn dò người đi chuẩn bị bữa tối, tạm thời đừng quấy rầy cậu ấy”.
Khi Lý Thần tỉnh dậy, phát hiện trên người mình được đắp thêm một chiếc áo, còn mình vẫn đang ngồi trong xe.
Sau khi bước xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Tô Vãn Thanh đang đi tới.
“Đi thôi, vào ăn tối, bố mình đang đợi cậu đấy”, Tô Vãn Thanh nói.
Lý Thần vươn vai nói: “Mình ngủ quên lúc nào thế? Sao không gọi mình dậy”.
“Để cậu nghỉ ngơi thêm một lúc”.
Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói: “Sự nghiệp quan trọng, nhưng sức khỏe còn quý hơn vàng, làm gì có ai làm việc bán mạng như cậu vậy chứ”.
Lý Thần nghĩ đến việc tối qua ngủ quá muộn là do cùng Hoắc An Lan uống rượu và tán gẫu, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Trong phòng ăn, Lý Thần nói với Tô Đông Thăng: “Xin lỗi chú, cháu ngủ say quá”.
“Tuổi trẻ sức khỏe tốt cũng đừng liều mạng làm việc quá”, Tô Đông Thăng khuyên nhủ một câu, chỉ vào vị trí đối diện: “Chú dặn người làm một ít đồ bổ, ăn đi trước đã”.
Lý Thần nhấp một ngụm canh nhân sâm, hỏi: “Tiến độ của công ty bất động sản thế nào rồi?”
“Nhìn chung thì vẫn ổn, nhưng dự án ở thành phố Tân Hải có chút rắc rối.
Người bên dưới không xử lý được, chú cũng không thể phân thân ra được.
Đợi cháu nghỉ ngơi hai ngày xong thì qua đó xem sao”, Tô Đông Thăng nói.
Lý Thần gật đầu đồng ý.
“Ở Hồng Kông thế nào? Nghe Vãn Thanh nói, mọi chuyện cũng khá thuận lợi đúng không?”, Tô Đông Thăng hỏi.
Lý Thần cười nhẹ, nói: “Rất thuận lợi, vượt ngoài mong đợi.
Lần này kiếm được tỷ, ngoại trừ một phần để lại để đầu tư, cháu đã mang tất cả số tiền còn lại về.
Thời gian tới không cần lo về vấn đề tiền nong nữa”.
Tô Đông Thăng và Tô Vãn Thanh đều rất ngạc nhiên.
Họ biết lần này Lý Thần tới Hồng Kông để kiếm tiền, nhưng chi tiết thì không biết rõ, càng không biết là anh kiếm được tận tỷ.
“Nghe nói thời gian trước bong bóng kinh tế Internet đã bị vỡ, gây ra ảnh hưởng rất lớn, thị trường chứng khoán nội địa cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, cháu nhân cơ hội này sao?”, Tô Đông Thăng hỏi.
Tại thời điểm này trên thị trường chứng khoán trong nước, khái niệm Internet không quá phổ biến, vì vậy mà đã tránh được thiệt hại về kinh tế do bong bóng vỡ, so với những nơi khác thì tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, tin tức trong nước tương đối khép kín, không phát triển như các thế hệ sau, chuyện của bên ngoài cũng không biết quá nhiều.
Lý Thần nói: “Đúng vậy, cháu đã dự đoán được rằng bong bóng Internet sẽ sớm vỡ, vì vậy cháu đã đến Hồng Kông trước thời hạn.
Cũng may, lần này cháu đã nắm bắt được cơ hội, nếu không sự phát triển nhanh chóng của tư nhân Thần Thanh trong tương lai yêu cầu một khoản tiền rất lớn, lần này coi như được nạp chút máu”.
“So với những người trẻ tuổi các cháu, chú già thật rồi”, Tô Đông Thăng cười nói: “Tiền chú kiếm cả đời cũng không nhiều bằng cháu đầu tư một lần”.
Lý Thần lắc đầu, nói: “Đầu tư mạo hiểm chỉ có thể nói là mưu lợi, lợi ích và rủi ro cùng tồn tại, ai cũng không thể nói rằng mình nhất định sẽ không thất bại, một lần thất bại cũng đủ để chôn vùi lợi ích của mười lần thành công, chỉ có nền tảng công nghiệp là vững chắc thôi”.
Lời này nếu như đổi thành người khác nói, rõ ràng là đang ra vẻ.
Nhưng Lý Thần đã dùng sự thật để chứng minh rằng sự đầu tư của anh chưa bao giờ thất bại, vì vậy những gì anh nói đều vô cùng thuyết phục..