Nói xong, Lý Thần cúp điện thoại, nói với Lưu Quân: “Bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Lưu Quân nhìn Lý Thần một cái thật sâu, gật đầu.
Tại khu vực nghỉ ngơi, Lý Thần mời Lưu Quân dùng bữa đêm.
Bản thân anh thì đã ăn no rồi, không muốn ăn thêm gì nữa, liền gọi hai ly đồ uống cho mình và Tô Vãn Thanh.
Còn Lưu Quân thì nghèo kinh khủng, có đồng nào là mang đi mua thuốc cho Lưu Thái Ny hết, hai ngày rồi gã chưa bỏ gì vào bụng.
Cộng thêm việc gã là một võ sĩ, cơ thể của gã tiêu tốn một lượng thức ăn rất lớn, vì vậy một bữa ăn của gã tương đương với tám người…
Tô Vãn Thanh trợn tròn mắt nhìn những chiếc bát rỗng, có chút kinh ngạc.
“Anh ấy là ai vậy? Ăn như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”, Tô Vãn Thanh chọt chọt vào người Lý Thần, có chút lo lắng nói.
Lý Thần cười nói: “Anh ấy là vệ sĩ mà mình nhìn trúng, đánh đấm giỏi lắm”.
Tô Vãn Thanh chớp mắt, được sinh ra trong gia đình giàu có, cô không hề xa lạ gì với vệ sĩ.
Bố của cô thường ngày ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, còn là những người lính tinh nhuệ đã xuất ngũ, một người đánh năm sáu người là chuyện bình thường.
Những cái khác không nói, riêng về lượng cơm, Tô Vãn Thanh cảm thấy Lưu Quân có thể đánh bại năm, sáu vệ sĩ của bố mình cũng nên.
Sau nửa tiếng, giám đốc Lưu vội vàng chạy tới khách sạn, mang theo một hộp mật mã.
Ông ấy thở hổn hển đặt tủ khóa xuống, liếc nhìn thời gian một cái.
phút giây!
Giám đốc Lưu thở phào nhẹ nhõm.
“Vất vả rồi”.
Lý Thần liếc nhìn giám đốc Lưu quần áo xộc xệch, rõ ràng là vừa từ trên giường xuống, quần áo không kịp mặc cẩn thận liền nói một câu.
“Không dám không dám, không chậm trễ mọi chuyện là được rồi”.
Giám đốc Lưu cung kính nói xong, thấy mọi chuyện có ẩn tình gì đó, nhưng không dám ở lại hóng hớt đành đi về.
Lý Thần đẩy tủ khóa cho Lưu Quân và ra hiệu cho gã mở nó.
Lưu Quân mở hộp mật mã này ra, thấy những xếp tiền trăm tệ được xếp ngay ngắn trong hộp, tổng cộng bó.
Trong mắt gã lóe lên một tia phấn khích, Lưu Quân nói với Lý Thần: “Anh… anh muốn tôi làm gì?”
“Không cần anh làm gì cả, kết bạn là được rồi”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Lưu Quân lập tức ngây người ra.
Bây giờ người có tiền đều chơi thế này sao?
triệu chỉ để kết bạn?
Nhưng Lưu Quân không phải kẻ ngốc, sau khi cân nhắc những ưu nhược điểm, gã biết rất rõ mình nên dựa vào ai.
Việc mà Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh bảo gã làm là chuyện bất hợp pháp, nhưng Lý Thần lại không bắt gã làm chuyện như vậy, chị gái từ nhỏ đã dạy gã, làm người phải tuân thủ pháp luật.
“Là Tiền Thế Minh tới tìm tôi, người còn lại chắc là Trịnh Mộ Kiếm mà anh đã nhắc tới.
Tiền Thế Minh bảo tôi làm việc cho Trịnh Mộ Kiếm, đến khách sạn này tìm hai người, sau đó…”
“Đánh què anh, trói cô ấy lại”.
Lưu Quân dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Khi tôi rời đi có nghe thấy họ nói, Trịnh Mộ Kiếm sẽ ở trước mặt anh làm nhục cô ấy, khiến cho anh sống không bằng chết, sau đó gạo đã nấu thành cơm…”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vãn Thanh lạnh như băng, rõ ràng là cô đang rất tức giận!
“Đáng khinh bỉ, vô liêm sỉ! Không ngờ rằng họ lại là người như vậy!”
Lý Thần trầm mặc như nước, anh vỗ nhẹ vào tay Tô Vãn Thanh, ra hiệu cho cô bình tĩnh.
“Hai người này mình nhất định sẽ xử lý”, Lý Thần nói.
Tô Vãn Thanh gật đầu, tức giận nói: “Lý Thần, lần này nhất định phải cho chúng một bài học”.
“Bài học?”
Lý Thần mỉm cười, nói một cách đầy ẩn ý: “Bài học đã dạy rồi, nhưng chúng không biết tiếp thu.
Loại người như vậy… bài học thôi là không đủ”.
Mặc dù Lý Thần đang mỉm cười, nhưng Tô Vãn Thanh là người rất quen thuộc với anh có thể nhìn ra được, Lý Thần đã tức giận đến cực điểm rồi..