Nhưng Lâm Lang Thiên không bận tâm tới chút tiền đó.
Giờ hắn chỉ muốn giải quyết công việc.
Thế là Lâm Lang Thiên lập tức gật đầu đồng ý.
Diêu Chí Quân kích động và cảm kích nhìn Lý Thần.
Ông ấy biết Lý Thần đang mang lại lợi lạc cho mình.
Đánh một trận, năm triệu tệ.
Dù cho giá trị của Diêu Chí Quân có tới từng đó thì năm triệu tệ này cũng là tiền thật từ trên trời rơi xuống.
Làm gì có chuyện nào tốt như thế.
“Chuyện về đăng ký thế vận hội…”
Lần này, không đợi Lý Thần nói xong thì Lâm Lang Thiên đã chủ động nói: “Là của anh, tôi không có tư cách cướp với anh”.
Tất cả mọi chuyện đều do buổi tiệc tối đó mà thôi.
Lâm Lang Thiên cũng không đòi quyền tổ chức buổi tiệc đó nữa, thậm chí nếu sớm dự đoán được những chuyện xảy ra phía sau thì khi đó hắn đã không cố chấp gây ra rắc rối lớn như vậy cho mình rồi.
“Vậy chỉ còn lại chuyện của truyền thông Rainbow thôi”.
Lý Thần thản nhiên nhìn Lâm Lang Thiên, đôi mắt ánh lên ý vị.
“Cho anh hai lựa chọn.
Số một là tôi mua lại toàn bộ truyền thông Rainbow.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì biểu cảm trầm xuống.
Truyền thông Rainbow là công ty mà gia tộc giao cho hắn kinh doanh, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất.
Nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới địa vị của gia tộc.
Hơn nữa đối với nhà họ Lâm thì truyền thông Rainbow có giá trị tỷ tệ cũng là một sản nghiệp quan trọng của nhà họ.
Huống hồ, trải qua hai ngày đại chiến cổ phiếu vừa rồi, lúc này giá thị trường của truyền thông Rainbow đã lên tới ba tỉ tệ.
Theo tình theo lý thì nhà họ Lâm không thể nào mà nhường truyền thông Rainbow như vậy được.
Trách nhiệm này, đừng nói là hắn không gánh nổi mà tới bố hắn là Lâm Chính Bân cũng không gánh nổi.
Nhưng Lâm Lang Thiên không nói linh tinh, mà chỉ im lặng nghe lựa chọn thứ hai của Lý Thần.
“Thứ hai, % cổ phần trong tay tôi lúc này, nhà họ Lâm bỏ tiền ra mua lại với giá hai tỉ tệ”.
Với lựa chọn thứ hai này thì thật sự đã đẩy Lâm Lang Thiên tới bờ vực của sự tuyệt vọng.
.
||||| Truyện đề cử: Lẳng Lơ Cho Anh Xem |||||
“Hai tỷ tệ, cao quá”, Lâm Lang Thiên phẫn nộ nói.
Dù nhà họ Lâm sản lớn nghiệp lớn nhưng cũng không thể nào tùy tiện lấy ra hai tỉ tệ được.
Huống hồ, Lâm Lang Thiên còn xa mới có thể đại diện được cho cả nhà họ Lâm.
Lý Thần bình thản nói: “Cao sao? So với tiền đồ của cậu Lâm thì hai tỉ tệ chỉ là một con số nhỏ bé mà thôi”.
Lâm Lang Thiên nghiến răng nói: “Lý Thần, coi như tôi xin anh, bớt đi một chút.
Hai tỉ tệ tôi thật sự không thể nào kiếm ra được.
Lý Thần thản nhiên nói: “ Không trả giá”.
Lâm Lang Thiên đứng ngây tại chỗ, cảm thấy da đầu tê dại.
Con số mà nảy ra trong đầu người này thật sự thì hắn không đủ tư cách để đáp lại.
Nhìn bộ dạng của Lý Thần hắn biết mình không thể trả giá được nữa.
Lâm Lang Thiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng: “Cho tôi một chút thời gian, tôi cần thương lượng với bố tôi”.
“Cứ tự nhiên”, Lý Thần khẽ cười: “Phần lớn thời gian thì tôi đều là người thấu tình đạt lý cả”.
Lâm Lang Thiên loạng choạng, suýt nữa thì ngã phịch ra đất thế nhưng vẫn nghiến răng đi ra khỏi phòng.
Lâm Lang Thiên vừa bước tới, Hoắc Hoàn Vũ đã nhào ra với đôi mắt sáng rực: “Trước đó anh nói với tôi đầu tư hai trăm năm mươi triệu tệ sẽ biến thành năm trăm triệu tệ, tôi còn tưởng anh khoác lác, giờ đúng là thành thật rồi này!”
Lý Thần cười nói: “Thịt cừu béo bở như vậy, ngoan ngoãn nằm trên thớt cho anh xử lý, anh còn do dự gì nữa”.
Hoắc Hoàn Vũ cười điên cuồng: “Sau này mà có chuyện tốt như thế thì nhất định không được quên tôi nhé”.
Chưa tới vài phút, Lâm Lang Thiên quay lại, đưa điện thoại tới trước mặt Lý Thần: “Bố tôi muốn nói chuyện với anh”
Lý Thần nhận lấy điện thoại, nói: “Chào ông Lâm”
Đầu dây bên kia, Lâm Chính Bân thản nhiên lên tiếng: “Lý Thần, thật không ngờ cậu lại là cổ thần ở Hồng Kông.
Người chủ chì cứu cả thị trường bằng tiền tỷ.
Thằng còn trai chẳng ra gì của tôi thua bởi cậu cũng chẳng có gì là oan, hi vọng cậu độ lượng, tha cho bọn nó!”.