Giọng điệu của Vạn Thủ Cường có chút ngập ngừng, ông ta cũng không phải kẻ ngốc mới bước chân vào xã hội, biết rằng anh em trên bàn cờ bạc hoàn toàn có thể trở mặt với nhau, vì vậy khi chơi với người lạ ông ta cần phải cẩn thận hơn.
Ngô Hồng Hà cười nói: “Chú à, những người này cháu đều biết rõ ngọn ngành.
Địa điểm cũng là biệt thựa ở ngoại ô của cháu, an toàn lắm, chỉ là đúng lúc này đang thiếu một chân, vì vậy cháu mới hỏi chú xem có hứng thú không, nếu như không thì đành thôi vậy”.
Vạn Thủ Cường nghe thấy câu này, sự ngập ngừng trong lòng đã bay xa tận chín tầng mây, vội vàng nói: “Có hứng!”
Bảy rưỡi tối hôm đó, Vạn Thủ Cường ngồi trong chiếc xe mà Ngô Hồng Hà cử đến, mang theo một triệu tiền mặt.
“Chú, có một triệu thôi à, mất mặt quá đấy!”
Đến cửa biệt thự, Ngô Hồng Hà ra đón Vạn Thủ Cường, nhìn chiếc hộp trong tay ông ta, có chút chê bai nói.
Vạn Thủ Cường bật cười ha hả, nói: “Chỉ chơi cho vui vui thôi, không tính chơi lớn, thua hết rồi thì chú về thôi”.
Ngô Hồng Hà cũng mỉm cười, nói: “Được rồi, anh cháu cũng đang ở bên trong, mọi người đến đông đủ hết rồi, vào thôi”.
Thấy bóng lưng Vạn Thủ Cường hưng phấn đi vào cửa, Ngô Hồng Hà cười khẩy một tiếng.
Trong lòng Vạn Thủ Cường vẫn có phòng bị, điểm này Ngô Hồng Hà có thể nhìn ra được, nhưng anh ta quá hiểu con người Vạn Thủ Cường trên bàn cờ bạc rồi.
Mà lần này anh ta tìm tới toàn là những ‘diễn viên hàng đầu’ vì vậy nên rất tự tin.
Vạn Thủ Cường bước vào trong biệt thự, bàn cờ bạc đã chuẩn bị sẵn rồi, ba người đàn ông đang ngồi trên sofa tán gẫu và khoe khoang.
Còn có vài cô gái xinh đẹp làm nhiệm vụ phục vụ trà nước.
“Giới thiệu một chút, đây là chú của tôi, ông chủ của Cameron”.
Khi Ngô Giang Hải nhìn thấy Vạn Thủ Cường đi tới liền lập tức đứng dậy giới thiệu.
“Chú, đây là ông chủ của công ty khai thác mỏ Hoằng Thiên ở Tây Nam, Lưu Hoành, người sở hữu hơn chục mỏ than, đây đích thị là ông chủ lớn thật sự đấy”.
“Vị này là chủ sở hữu của một công ty đầu tư, ông Chu Kiến Lập, có hai công ty niêm yết dưới trướng”.
Khi Vạn Thủ Cường nghe thấy lời giới thiệu, trái tim ông ta nhảy dựng lên.
Hai người này, thân phận của ai cũng không hề yếu thế hơn mình.
Nhìn vào số chip họ mang theo, mỗi người có ít nhất là triệu.
Lúc này, Vạn Thủ Cường thật sự hối hận vì mình mang theo có chút tiền, có hơi mất mặt.
Lưu Hoành nói bằng chất giọng Tây Nam, giục: “Người đến đủ rồi thì bắt đầu luôn đi”.
Ngô Hồng Hà cũng bước vào, bốn người ngồi vào vị trí của mình.
Mọi người mở những chiếc hộp mang theo ra đặt dưới chân, chiếc hộp tổng cộng triệu tiền đặt cược, xếp lên thành đống khiến người ta hoa mắt.
Ngô Hồng Hà vẫy tay ra hiệu, một người đàn ông trung niên ra dáng nhà cái bước tới, ông ta phụ trách chia bài.