“Đi rồi à?”, Ngô Giang Hải hỏi.
“Đi rồi”.
Ngô Hồng Hà gật đầu, cười lạnh nói: “Bây giờ ông ta đang mong chờ ván bài tiếp theo lắm”.
“Mặc dù anh Lý không có ở đây nhưng dường như đã tính sẵn được tâm lý biến hóa của Vạn Thủ Cường rồi, khả năng nắm bắt lòng người của anh ta thật quá đáng sợ”.
Ngô Giang Hải lắc đầu, nói: “Mau chóng gọi điện thoại cho anh Lý, báo cáo tình hình ở đây đi, bước tiếp theo cũng phải lập tức tiến hành”.
…
Trong phòng làm việc của công ty giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ, Lý Thần vừa nghe điện thoại vừa ném phi tiêu vào giữa hồng tâm, nhẹ giọng nói: “Muốn câu cá đương nhiên phải thả mồi trước, chiều mai tôi sẽ bảo người mang thêm triệu tiền mặt tới”.
“ triệu này”.
Lý Thần rút một phi tiêu trên trái tim màu đỏ, thản nhiên nói: “Chính là mồi câu để giết chết Vạn Thủ Cường”.
Khi cúp máy, Lý Thần xoay người lại, có một người cung kính đứng phía sau anh từ lâu.
“Anh Lý, những công ty cho vay tư nhân cho Cameron vay mà anh bảo tôi liên hệ đã có câu trả lời chính xác rồi”.
“Chỉ cần chúng ta cho mỗi công ty một triệu, bọn họ sẽ lập tức đòi lại khoản tiền đã cho Cameron vay”.
“Nợ là của bọn họ, chúng ta bỏ tiền ra giúp bọn họ được đòi lại nợ sớm hơn, trên đời làm gì có chuyện nào tốt hơn vậy được nữa, huống hồ gì đám cho vay nặng lãi này đều là những con quỷ hút máu người?”
Lý Thần ngồi trên ghế của sếp, nhẹ giọng nói: “Đưa tiền cho họ, nhớ kỹ bảo bọn họ phải làm gì”.
…
Ngày thứ ba, Vạn Thủ Cường vô thức liếc nhìn điện thoại di dộng của mình.
Không có chút động tĩnh.
Ông ta có chút cáu kỉnh.
Thắng tiền là chất gây nghiện, và hương vị của chất nghiện này thật sự quá tuyệt vời.
Từ khi thắng được triệu trong lần chơi trước, Vạn Thủ Cường ngày nào cũng chờ đợi cuộc gọi của Ngô Hồng Hà.
Nhưng hai ngày nay, Ngô Hồng Hà không có chút tin tức nào, cứ như thể đã biến mất vậy.
Điều này khiến cho Vạn Thủ Cường có chút khó chịu,
Mặc dù ông ta luôn tự nhủ bản thân rằng thắng được triệu là tốt, có thể thu tay lại để đảm bảo an toàn rồi, đợi lần sau rồi kiếm tiếp.
Nhưng Vạn Thủ Cường luôn cảm thấy rằng nếu tiếp tục chơi, ông ta còn có thể thắng được nhiều hơn nữa.
Lần trước ông ta mang theo quá ít nên phạm vi đặt cược bị thu hẹp, chơi như vậy chả vui chút nào.
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại của Vạn Thủ Cường reo lên.