Lúc này, vừa lúc thị trường đóng cửa và tất cả các cổ phiếu ngừng giao dịch.
Cuối cùng, giá cổ phiếu của Thiên Long dừng ở mức tăng ,%, không tăng lên kịch trần.
Hà Chí Thành hiểu rằng việc này là do bên kia cố tình thực hiện nhằm tiếp tục thu chip.
Hắn không quan tâm đến tiền bạc, tất cả những gì hắn muốn là chip, cổ phiếu.
"Một khi để người này thu đủ số chip, hắn sẽ bán khống hết với giá thấp làm sụt giảm giá cổ phiếu...!công ty bất động sản Thiên Long sẽ xong đời!"
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Hà Chí Thành, anh ta đột nhiên đứng dậy, tóc gáy dựng đứng.
"Không, tuyệt đối không thể như vậy!"
Da đầu cả người Hà Chí Thành tê dại, không chút do dự, phóng xe chạy thẳng đến nhà họ Hà, anh ta muốn gặp bố mình, lúc này chỉ có người nhà mới cứu được anh ta thôi.
Hà Chí Thành phóng nhanh vượt đèn đỏ, chạy vội về nhà họ Hà, chưa kịp thở thì đã bị bố mình, Hà Thế Vinh, gia chủ hiện tại của nhà họ Hà, gọi đến phòng làm việc.
"Buổi chiều, bố nhận được tin giá cổ phiếu Thiên Long biến động bất thường, có người muốn khống chế giá cổ phiếu.
Con đã ra tay với đối phương rồi?", Hà Thế Vinh sắc mặt vô cảm nhìn Hà Chí Thành rồi nói.
Là bố của Hà Chí Thành, Hà Thế Vinh đương nhiên quá rõ về các động thái của anh ta.
Ví dụ, đối với sự việc lớn như thôn tính tập đoàn Tô Thị, nếu không có cái gật đầu của Hà Thế Vinh, Hà Chí Thành cũng chả có gan làm việc đó.
Vì vậy, Hà Chí Thành sau đó đã không giao ra sáu trăm triệu cướp được từ tập đoàn Tô Thị mà chọn đầu tư vào cổ phiếu của Thiên Long để kiếm chác, Hà Thế Vinh cũng ngầm đồng ý.
Nhưng rõ ràng, hướng đi của mọi việc bây giờ đã vượt quá dự tính của hai bố con họ.
Uống một hớp trong cốc nước do người hầu đưa tới, Hà Chí Thành cay cú kể lại chuyện đã xảy ra.
Hà Thế Vinh yên lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ nhận xét nào.
“Nói cách khác, kế hoạch của con đã bị bại lộ rồi”, giọng điệu của Hà Thế Vinh không thể nghe ra được là vui mừng hay tức giận.
Hà Chí Thành biết đây là biểu hiện của sự tức giận, vội vàng nói: "Bố, kế hoạch đang tiến triển thuận lợi.
Người bên con đều là thân tín, sẽ không phản bội con đâu.
Con cũng không đoán ra được con chó già nhà họ Tô nghe ngóng được bằng cách nào nữa".
“Mày nghĩ Tô Đông Thăng là một kẻ ngu dễ bị bắt nạt là khởi đầu cho sự thất bại của mày!”, Hà Thế Vinh mắng.
"Bố và Tô Đông Thăng ở cùng thời.
Ông ta tung hoành trước mắt ông nội mày.
Nhà họ Hà còn không thể quật ngã được ông ta, huống chi là mày? Mày thực sự nghĩ rằng kế hoạch của mình sẽ luôn suôn sẻ sao? Bố đã ở đằng sau lau dọn cho mày bao nhiêu lần rồi có biết không?"
Hà Chí Thành sa sầm mặt lại khi nghe Hà Thế Vinh chửi bới.
"Bố, vấn đề lớn nhất lúc này là chúng ta còn không biết kẻ đánh lén công ty bất động sản Thiên Long là ai.
Có lẽ Tô Đông Thăng đã tìm được kẻ chống lưng, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải ra tay ứng phó".
“Vớ vẩn!”, Hà Thế Vinh hừ lạnh, trầm giọng nói: “Công ty bất động sản Thiên Long là một trong những tài sản cốt lõi của gia tộc.
Trong gia tộc này không biết có bao nhiêu ông chú ông bác bậc tiền bối để mắt đến, hôm nay xảy ra mới hỗn độn như vậy, tao đã nhận bốn năm cuộc điện thoại rồi đấy".
"Dù nhà họ Hà lớn mạnh, nhưng ông chú ông bác nào của mày cũng là kẻ mưu mô xảo quyệt cả".
"Sự việc này nếu không được xử lý dứt điểm sẽ mang lại tổn thất lớn cho gia tộc, việc mày muốn tiếp quản công ty cũng tan thành mây khói".
Hà Chí Thành dùng sức đấm vào bàn, tức giận nói: "Bất kể hắn là ai, con cũng sẽ không để cho hắn như ý đâu.
Con có thể chắc chắn rằng người này đến đây để phá giá!"
"Nguồn vốn của hắn rất dồi dào, rõ ràng là hắn đã tính cả từ trước, có lẽ cũng đã lập mưu đánh bẫy chúng ta từ lâu rồi, cho nên kiếm tiền lợi nhuận không phải mục đích của hắn, mà hắn muốn phá hoại công ty bất động sản Thiên Long”.
"Bố, bố cho con một khoản tiền đi.
Hôm nay khi đã giành đủ số chip, ngày mai khi thị trường mở cửa, hắn sẽ trực tiếp tung ra thị trường.
Chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được"..