Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Vãn Thanh sững sờ, bèn đáp lại: “Không hề, tôi luôn ở công ty hoặc ở nhà. Trước giờ vẫn luôn vậy, sao có thể đắc tội với người nào chứ? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Biểu cảm của Lưu Quân càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Nhưng anh ta hết sức thông minh. Biết chuyện gì nên nói với Tô Vãn Thanh và chuyện gì thì không. Anh ta chỉ cười nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, vừa rồi táo tôi làm bẩn mất rồi, tôi đổi quả khác. Cô đợi một chút”.
Vừa nói, Lưu Quân vừa cầm một quả táo, quay người rời đi.
Advertisement
Lần này Tô Vãn Thanh nhìn theo bóng lưng của Lưu Quân và có phần suy tư.
Lưu Quân từ phòng bệnh đi ra, lấy điện thoại gọi cho Lý Thần.
“Anh Lý Thần, là tôi, Lưu Quân”.
Advertisement
“Chị Tô tới bệnh viện thăm chị gái tôi…Vâng. Phẫu thuật của chị ấy xong rồi…Vâng, rất thành công, cảm ơn anh Lý Thần quan tâm…”
“Nhưng anh Lý Thần, vừa rồi tôi phát hiện ra có người đi theo cô Tô. Đối phương rất cảnh giác. Sau khi phát hiện ra tôi thì lập tức chạy ngay. Tôi lo đối phương có mai phục nên không đuổi theo, mà quay lại bảo vệ sự an toàn cho cô Tô".
Sau khi nhận được điện thoại của Lưu Quân, Lý Thần vừa hay mới tạm biệt Tô Đông Thăng và đang trên đường về nhà.
Nghe Lưu Quân nói vậy, Lý Thần lập tức kêu tài xế đi tới bệnh viên Nhân Dân số . Đồng thời dặn dò: “Lựa chọn của anh rất chính xác. Tạm thời không đánh rắn động cỏ. Giờ tôi tới, đợi tôi rồi nói tiếp”.
Khi Lý Thần đến bệnh viện thì Lưu Quân đã ở cạnh Tô Thanh Vũ không rời nửa bước.
“Anh Lý Thần”, Lưu Quân đi tới trước mặt Lý Thần, kêu lên.
Lý Thần gật đầu, vỗ vai Lưu Quân sau đó quay qua cười với Tô Vãn Thanh rồi đi tới trước Lưu Thái Ny.
“Đừng nói gì, giờ cô nằm nghỉ ngơi là được rồi”, Thấy Lưu Thái Ny gắng gượng định nói gì đó thì Lý Thần lập tức nói.
“Những thứ khác cô không cần suy nghĩ. Giờ Lưu Quân ở cạnh tôi, tình cảm cũng khá tốt. Trước đó Vãn Thanh cũng đã nói với tôi rồi, nói rằng cô rất có thiên phú quản lý, nên định đợi cô khỏi bệnh sẽ để cô phụ trách bộ phận hậu cần của công ty”.
“Đây là một công việc vất vả, nên phải mau khỏe lại mới được”.
Lý Thần cười nói hai câu rồi mới quay qua nói với Tô Vãn Thanh: “Sao em lại tới rồi?”
“Câu này phải để em hỏi anh chứ?”, Tô Vãn Thanh nhìn Lưu Quân, biết được rằng chắc chắn Lưu Quân đã phát hiện ra điều gì đó mà không nói cho mình lại đi nói cho Lý Thần.
“Anh tiện đến thăm thôi”, Lý Thần cười nói.
“Em thấy mấy ngày nay anh bận. Sợ anh quên, nên đại diện cho bọn mình tới thăm luôn”, Tô Vãn Thanh giải thích.
Lý Thần gật đầu, nói: “Em ở đây đợi anh. Lưu Quân, chúng ta ra ngoài hút thuốc đi”.
Vừa nói, Lý Thần vừa định đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đứng lại”, Tô Vãn Thanh khoanh tay, nhìn Lý Thần và nói: “Anh rất ít khi hút thuốc mà. Có chuyện gì thì nói trước mặt em, em lại không thể nghe sao?”
Lý Thần cười khổ, biết là không giấu được với sự thông minh tuyệt đỉnh của Tô Vãn Thanh.
Đừng thấy Tô Vãn Thanh bình thường ít phát biểu ý kiến trước Lý Thần mà nhầm. Vì chuyện của công ty, thì phần lớn quyết sách đều do Tô Vãn Thanh đưa ra cả.
Năng lực của cô ấy, về phương diện quản lý doanh nghiệp có thể làm tốt ngay cả ở công ty