Bên trong một khách sạn trong tỉnh.
Căn phòng được sửa thành một phòng bệnh tạm thời. Nhan Hạ đang được tĩnh dưỡng ở đây.
Vừa mới trải qua hai cuộc phẫu thuật nên sắc mặt anh ta rất kém. Nhưng lúc này điều đáng sợ hơn chính là ánh mắt của anh ta.
Advertisement
Trong căn phòng, Quan Lâm Lâm cũng có mặt, và còn có cả một kẻ hơn ba mươi tuổi, có dung mạo khá giống Nhan Hạ.
Người này tên là Nhan Hải, là chú ruột của Nhan Hạ.
Advertisement
Bởi vì là con trai nên từ nhỏ Nhan Hải đã được cưng chiều. Khi hơn mười tuổi đã bắt đầu tìm gái, nên giờ đã hơn ba mươi tuổi, dù chưa có làm nổi trò trống gì nhưng lại nổi tiếng về độ đào hoa.
Vì ăn chơi vô độ nhiều năm nên sắc mặt Nhan Hải trắng bệch. Ánh mắt [email protected] đãng do sớm bị con gái hút sạch đang sáng rực khi nhìn vào bức ảnh của Tô Vãn Thanh mà hắn cầm trong tay.
“Các người đều là phế vật đấy à?”, Nhan Hạ gầm lên với một người đàn ông đứng ngoài cửa.
“Nhà họ Nhan chúng tôi một năm bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy nuôi các người. Nếu không phải nhà họ Nhan chúng tôi thì các người đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi. Vậy mà giờ kêu các người bám theo một cô gái cũng không xong, còn bị phát hiện. Tôi cần các người làm gì không biết?”
Vì quá kích động nên Nhan Hạ sau khi gầm lên thì bắt đầu họ dữ dội và sắc mặt trông càng khó coi hơn.
Quan Lâm Lâm lại thở dài nói: “Anh họ, anh đừng quá kích động. Bác sĩ nói giờ anh cần kiểm soát tốt tâm trạng của mình”.
Sắc mặt Nhan Hạ đầy vẻ dữ dằn và oán hận: “Một đứa con gái mà cũng không bám theo nổi thì sao anh không tức giận cho được?”
Trước cửa, người đàn ông với khuôn mặt áy náy nói: “Xin lỗi, cậu chủ. Chúng tôi không ngờ trong phòng bệnh lại đột nhiên xuất hiện một cao thủ. Kẻ đó hết sức lợi hại.
“A Long, anh bước vào nhà họ Nhan cũng gần mười năm rồi nhỉ”.
Lúc này, ánh mắt Nhan Hải cũng đã chịu rời mắt khỏi bức ảnh của Tô Vãn Thanh. Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa nói với người đàn ông.
A Long gật đầu, đáp lại: “Vâng, ông Hai, vừa tròn mười năm".
Nhan Hải cười he he, nói: “Anh cũng biết tính khí của tôi đấy. Giờ cháu tôi nó bị người ta ức hiếp. Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa người mà ức hiếp cháu tôi ấy, tôi thích người phụ nữ của thằng đó”.
“Vì vậy tôi không muốn nghe lý do và lời giải thích của anh. Cho anh thêm một cơ hội. Trong vòng ba ngày, tôi muốn người phụ nữ kia nằm trên giường của tôi. Anh có làm được không?”
Trong đầu A Long hiện lên hình ảnh đáng sợ của Lưu Quân. Mặc dù hai người chưa từng đánh nhau một cách chính thức nhưng giữa những cao thủ với nhau vẫn có thể cảm nhận được.
Từ thân hình và ánh mắt của Lưu Quân, A Long có thể nhận ra đối phương chắc chắn là một cao thủ.
Nếu đánh đơn độc thì chắc chắn không thể nắm được cơ hội chiến thắng.
Nhưng lúc này, nhìn ánh mắt âm u của Nhan Hải, A Long bèn nghiến răng: “Ông Hai yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai sót nữa”.
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng thì Nhan Hải gật đầu nói: “Thái độ này khá lắm, con người tôi không nhìn quá trình mà nhìn kết quả. Anh đừng khiến tôi thất vọng đấy”.
Nói xong, Nhan Hải cười lạnh lùng, phất tay kêu A Long đi ra ngoài.