Nghe Lý Thần nói vậy, Lưu Hiểu Lộ bèn lên tiếng: “Sếp Lý, nếu như làm theo yêu cầu của anh thì những phiên tòa này sẽ kéo dài rất lâu, hơn nữa chi phí cũng sẽ rất lớn”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Cùng lắm là phiên , phiên và phiên cuối cùng thôi mà. Tôi có thời gian. Tôi cũng có tiền, tôi muốn dùng lần này để nói với toàn bộ những công ty hợp tác với chúng ta, Thần Thanh sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước các thể loại thủ đoạn lưu manh của bọn họ”.
“Dám hủy hợp đồng thì chuẩn bị trước tâm lý chiến đấu với pháp luật đi”.
Advertisement
Sau khi buổi họp kết thúc, Lý Thần trở về phòng làm việc.
Tô Đông Thăng để lại một phòng làm việc của Thần Thanh cho anh. Bình thường, ngoài lúc dọn dẹp ra thì chẳng có ai tới, nhưng trang thiết bị lắp đặt hết sức đầy đủ, và còn có cả một chiếc tivi mới tinh.
Advertisement
Sau khi bật tivi, lúc này đang là tin tức của địa phương.
Không nằm ngoài dự đoán, nội dung tin tức chính là về hạng phục khai phát phía bờ Bắc sông Nam Lâm.
Quan Chi Đống đứng trước màn hình, đứng quay lưng với nghi thức vừa mới khởi công, cười vui vẻ: “Lần khởi công bờ Bắc lần này, mục đích quan trọng nhất chính là muốn kích hoạt kinh tế của bờ Bắc và các vùng có kinh tế lạc hậu”.
“Hơn nữa, với thiết kế của chúng tôi, bờ Bắc trong tương lai sẽ trở thành một khu vực trung tâm giải trí không hề kém cạnh so với bờ Nam”.
“Tôi tin, trong tương lai không xa, bờ Bắc nhất định sẽ tạo ra được vinh quang chói lọi”.
Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.
Là điện thoại từ lễ tân.
“Sếp Lý, ông Nhan Bân nói là có chuyện muốn gặp sếp ạ”.
Lý Thần khẽ nhướn mày, anh đang định tắt tivi thì bỗng dừng lại và nói: “Để ông ta vào đi”.
Một lúc sau, Nhan Bân được nhân viên đưa vào phòng của Lý Thần.
Nhan Bân bước vào với nụ cười rạng rỡ, nhìn là thấy tin tức được phát trên tivi, bỗng lập tức cười tươi hơn hoa, chủ động đưa tay ra bắt tay với Lý Thần: “Sếp Lý, cậu cũng có hứng thú với bờ Bắc à?”
Lý Thần cười nói: “Tôi là người sinh ra ở tỉnh Đông Nam, sếp Nhan tới từ Hỗ Thị, bờ Bắc lạc hậu hơn những nơi khác, điều này cũng giúp cho những người ờ tỉnh Đông Nam chúng tôi mà, đương nhiên phải quan tâm chứ”.
Nhan Bân cười tít mắt đưa ngón tay cái lên: “Sếp Lý quả thật rộng lượng”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Sếp Nhan đặc biệt tới đấy không phải là chỉ để nói câu này đấy chứ?”
Nhan Hạ ngồi xuống, đập tay vào thành ghế: “Sếp Lý thật biết hưởng thụ. Cái ghế sô pha này là hàng nhập khẩu đúng không, một bộ không hề rẻ nhỉ”.
Lý Thần nhìn Nhan Bân, không hề lên tiếng.
Nhan Bân thấy Lý Thần không buồn tiếp lời bèn cười nói: “Thực ra hôm nay tôi tới đây là vì muốn hỏi sếp Lý hạng mục bờ Nam của anh nếu không có hứng thú thì bán lại cho tôi đi?”
Lý Thần nghe thấy vậy thì nhướn mày, cười nói: “Khẩu vị của sếp Nhan phong phú nhỉ”.
Nhan Bân cười thản nhiên: “Cùng là nói chuyện kinh doanh thôi. Tôi vốn chỉ tới xem, cũng không định làm thêm gì nhưng càng nhìn thì tôi càng thấy bờ Nam đúng là có giá trị thương nghiệp. Dù sao cũng là địa bàn của sếp Lý thì cũng rất khó mà tiếp quản”.