Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Long trọng giới thiệu, đây là chú hai của tao”, Nhan Hạ nhìn Lý Thần, cười điên cuồng nói: “Số phụ nữ mà chú hai tao đã chơi nhiều không đếm xuể, mày có muốn nhìn tao và chú hai của tao chơi Tô Vãn Thanh cho mày xem không?”
Nhan Hạ tự đắc nhìn Lý Thần trên màn hình, bĩu môi nói: “Mày là Lý Thần?”
“Cái loại mày mà cũng dám xúc phạm cháu tao, đắc tội với nhà tao à?”
Advertisement
Giọng của Nhan Hải đột nhiên tăng cao, đầy thù địch và hung ác.
“Mày có mấy lá gan thế, có tin tao đào mộ cả tổ tông dòng họ mày không?”
Advertisement
Nơi camera không quay tới, hai tay Lý Thần nắm chặt, móng tay ghim vào da, máu bắt đầu chảy ra.
Nhưng Lý Thần vẫn chưa nhận thức được, khiến cho vết thương càng lúc càng sâu, máu chảy ra khắp tay, nhưng anh vẫn chưa buông tha cho bản thân.
Có vẻ như chỉ những cơn đau dữ dội như vậy mới có thể khiến anh kìm nén cảm xúc và ngăn chúng bùng phát.
“Nhan Hạ, tin tôi đi, nếu như hôm nay một trong số các người dám động vào Vãn Thanh, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đến thế giới này!”
Từng lời nói của Lý Thần phát ra từ kẽ răng.
Cách đó không xa, Tô Đông Thăng cảm xúc phức tạp nhìn Lý Thần.
Ông ấy cũng rất tức giận, rất lo lắng.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Thần.
Lý Thần, người trước nay luôn điềm đạm và nhẹ nhàng, so với một doanh nhân thì càng giống một người tri thức hơn.
Đây cũng chính là điểm mà Tô Đông Thăng coi trọng Lý Thần nhất.
Bởi vì Lý Thần khác với mọi người.
Khí chất nho nhã tri thức này không ai có thể rèn luyện được mà là do bẩm sinh.
Nhưng bây giờ, Lý Thần giống như một con sư tử phẫn nộ tột cùng, không còn suy xét đến vấn đề nho nhã tri thức, chỉ muốn dùng máu của kẻ thù để xoa dịu cơn giận của mình.
“Ha ha ha!”, Nhan Hạ nhìn Lý Thần, vẻ mặt sung sướng.
“Lý Thần, mày có biết không? Tao nằm mơ cũng muốn nhìn thấy biểu cảm này của mày, bởi vì biểu cảm này của mày, thật sự khiến tao sướng điên!”
“Nhìn bộ dạng mày tức muốn chết, muốn ăn tươi nuốt sống tao, trong lòng tao thấy sướng vãi đạn!”
“Không uổng công tao làm nhiều chuyện như vậy, ha ha ha!”
Nói xong, Nhan Hạ cười như điên như dại: “Nhưng mà hình như bây giờ mày vẫn chưa nắm rõ tình hình nhỉ, bây giờ, là tao, Nhan Hạ, quyết định tất cả mọi chuyện!”
Nói xong, Nhan Hạ quay đầu nói với Nhan Hải: “Chú hai, không phải chú thích cô ấy lắm à, cho Lý Thần xem đi, chúng ta là người nói được làm được”.
Nhan Hải phá lên cười, trong mắt