“Tôi nghĩ cô làm rất tốt”, Lý Thần nhẹ nhàng nói: “Đừng quan tâm đến những gì người khác nghĩ”.
Tiền Tú Tú ngước nhìn Lý Thần, mỉm cười miễn cưỡng.
“Tôi có thể vào trong trải nghiệm được không?”, Lý Thần khách khí hỏi.
Tiền Tú Tú mạnh mẽ gật đầu và nói: "Vâng".
Ngay khi Lý Thần định mở cửa xe để thử trải nghiệm nó, nữ nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm anh từ đầu đến cuối kêu lên.
"Này đợi đã!"
Lý Thần quay đầu nhìn nữ nhân viên bán hàng đang bước nhanh tới, chuẩn bị lên tiếng thì cô ta đã lên tiếng trước.
"Sờ cái gì, có biết xe này bao nhiêu không? Không mua thì đừng có sờ vào, hỏng thì cậu cũng không đền được đâu".
"Còn Tiền Tú Tú nữa, cái đám nghèo kiết xác này mà cô cũng để động vào xe.
Nếu bị làm sao, cô có chịu trách nhiệm nổi không? Còn muốn đi làm nữa không?"
"Nhưng showroom vốn là để …", Tiền Tú Tú đỏ mặt và cố gắng giải thích.
Nhưng đang nói được một nửa thì bị nữ nhân viên bán hàng sốt ruột ngắt lời: "Nhà quê thì biết cái gì? Tôi nói không được để người ta động vào thì không được để người ta động vào".
Nói rồi, nữ nhân viên bán hàng tỏ vẻ chán ghét và khinh thường, cô ta gạt tay Lý Thần ra, lấy khăn ra lau tay nắm cửa xe mà Lý Thần đã chạm vào, như thể có vi rút trên người anh vậy.
“Chiếc xe này đặt trong showroom không phải để mọi người trải nghiệm sao?”, Lý Thần lạnh lùng nói.
Nữ nhân viên bán hàng giễu cợt nói: “Là cho người trải nghiệm chứ không phải để cho đám kiết xác mấy người đâu”.
"Một tháng tôi phải đuổi những người như cậu đi không biết bao lần.
Không phải vừa nhìn thấy một chiếc xe sang trọng là đã dán mắt vào à, đi vào sờ một cái đã cảm giác như có được đến nơi, tôi thấy nhiều rồi, tởm".
Thái độ và lời nói của nữ nhân viên bán hàng khiến Tô Vãn Thanh bên cạnh nhíu mày.
"Thái độ phục vụ của cô tệ quá.
Cô như này mà làm nhân viên bán hàng à?"
"Xí?", cô nhân viên bán hàng liếc Tô Vãn Thanh một cái, chế nhạo: "Đây là đâu cô có biết không? Bentley! Mỗi chiếc xe ở đây đều có giá tiền triệu!"
"Coi như cũng có mắt nhìn đấy.
Vừa vào đã lao đến sờ chiếc Murshang đắt nhất.
Dù sao thì cũng không đủ tiền mua nó, còn đòi tôi niềm nở với mấy người à?"
“Cô biết là chúng tôi mua không nổi à?”, Tô Vãn Thanh lo lắng.
Nữ nhân viên bán hàng như thể nghe được một câu chuyện cười, nhịn không được cười đến gập cả người lại: "Nếu mua được thì tôi sẽ nuốt cái giẻ lau này cho mấy người xem luôn".
Nói xong, cô nhân viên bán hàng sốt ruột đuổi họ đi: “Được rồi được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, đi đi, đừng có đứng ở đây làm chướng mắt nữa, thật là, loại kiết xác mà cũng mặt dày đi vào đây cơ chứ".
Cô ta vừa nói xong, Lý Thần lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho Tiền Tú Tú.
“Viết hợp đồng, quẹt thẻ, trả hết một lần”, Lý Thần chỉ vào chiếc Bentley Mulsanne bên cạnh: “Lấy con Mulsanne này”.
Nói xong, Lý Thần lại nhìn cô nhân viên bán hàng đang ngẩn người ra, lạnh lùng nói: "Bây giờ, cô nuốt khăn cho tôi xem đi".
Âm sắc không nặng, âm lượng vừa phải nhưng nữ nhân viên bán hàng nghe như sấm bên tai.
Nữ nhân viên bán hàng vẻ mặt cứng ngắc nhìn thẻ ngân hàng trong tay Tiền Tú Tú, trong lòng chợt hoàn hồn, bình tĩnh nhếch mép cười nói: "Chỉ lấy đại một cái thẻ ra mà đòi lừa được người ta à? Xe này , triệu! Không chiết khấu! Thẻ của cậu có nhiều tiền trong đó thế à? "
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ”, Lý Thần không thèm nhiều lời với cô ta.
“Giúp tôi viết hợp đồng và hóa đơn đi”, đây là những gì Lý Thần nói với Tiền Tú Tú.
“A!?”, Tiền Tú Tú tỉnh ra, ngây ngốc nhìn Lý Thần nói: “Anh thật sự mua nó sao!?”
“Mua thật đấy”, Lý Thần nở nụ cười khích lệ cô ấy.
Tiền Tú Tú vội vàng cầm thẻ ngân hàng chạy như bay đi.
Sau một lúc, Tiền Tú Tú đã chuẩn bị xong hợp đồng và đi đến.
Trước mắt bao người, Lý Thần nhập mật khẩu, thẻ ngân hàng chuyển thành công , triệu..