Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang định đuổi theo, nhưng lúc này Tô Vãn Thanh đã dùng hết sức lực cùng tốc độ bộc phát, trong nháy mắt, cô đã chạy tới cạnh cửa sổ.
“Đừng qua! Chỉ cần các người qua đây tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”
Tô Vãn Thanh hét lên với Tiểu Phi.
Advertisement
Nói xong, Tô Vãn Thanh làm động tác chuẩn bị nhảy lầu, Tiểu Phi vội vàng dừng bước chân lại, nói với Tô Vãn Thanh: “Đừng nhảy! Tôi sẽ không qua!”
Mà lúc này, Nhan Hạ và Nhan Hải cũng phản ứng lại.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, không ai có thể ngờ rằng Tô Vãn Thanh đã mất đi năng lực phản kháng này lại đột nhiên bộc phát.
Advertisement
Thấy Tô Vãn Thanh chỉ cần lật người một cái là có thể ngã xuống lầu, ánh mắt Nhan Hạ co rút lại, lạnh lùng nói: “Tô Vãn Thanh, cô nhất định phải làm vậy sao?”
Tô Vãn Thanh cười khẩy một tiếng: “Tôi dù có chết cũng sẽ không để mấy người làm nhục đâu!”
Nhan Hải nghe xong phá lên cười, nói: “Làm sao mà gọi là làm nhục được? Rõ ràng là cả hai người chúng ta đều cảm thấy sướng, đây là chuyện tốt, lẽ nào em không thích sao?”
Tô Vãn Thanh cảm thấy kinh tởm vô cùng: “Đồ bin thái chết tiệt! Ông không xứng làm người! Nhìn thấy ông là tôi thấy buồn nôn!”
Nhan Hải nhìn chằm chằm Tô Vãn Thanh cười xấu xa: “Được, được lắm, con nhỏ này, mạnh miệng lắm nhỉ, nhưng mà không biết lát nữa ở trên giường của anh, cưng có còn máu lửa như vậy được không!”
“Em càng máu, anh càng thích!”
Tô Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Nhan Hải, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi dù có nhảy xuống đây chết cũng sẽ không để ông làm nhục đâu!”
Khi nói câu này, ánh mắt của cô tràn đầy vẻ quyết tâm.
Cô biết rằng tình hình hiện tại cô hoàn toàn không thể chống cực được, nếu như hai người đàn ông trước mặt thật sự xông lên, cô nhất định sẽ nhảy xuống.
Đối với cô, nếu như không phải Lý Thần, bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô, vậy thì chi bằng chết còn hơn.
Đây tuyệt đối không phải là nói đùa.
Nhân lúc Nhan Hải và Tô Vãn Thanh đang nói chuyện, Nhan Hạ âm thầm nháy mắt với Tiểu Phi.
Tiểu Phi nhận được ám hiệu của Nhan Hạ, âm thầm tiến về phía Tô Vãn Thanh.
Mà lúc này toàn bộ tâm trí của Tô Vãn Thanh đều đổ dồn vào người Nhan Hạ và Nhan Hải, sợ rằng hai người đàn ông này đột nhiên xông lên, vì vậy không chú ý đến hành động của Tiểu Phi.
Đây chính là một điểm sáng, vì vậy Tiểu Phi nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Dù sao Tiểu Phi cũng sinh ra trong một gia đình luyện võ, tốc độc nhanh hơn Tô Vãn Thanh rất nhiều, chỉ trong chớp mắt, cô ta đã nắm lấy cánh tay của Tô Vãn Thanh, kéo cô từ chỗ cửa sổ lại.
Tô Vãn Thanh hết lên một cái, định giãy ra nhưng một cái tát đã ập tới khuôn mặt của cô.
Cái tát này khiến cho Tô Vãn Thanh ngã xuống đất, trên khóe miệng có một vệt máu đỏ tươi.
Quay đầu lại, Tô Vãn Thanh nhìn chằm chằm Tiểu Phi bằng ánh mắt lạnh lùng như băng.
“Ui chao, khuôn mặt trắng