Bàn tay của Nhan Hải cứng đờ giữa không trung.
Ông ta có thể cảm nhận được, lời nói của Tô Vãn Thanh không phải là đang đùa.
Nếu như ông ta thực sự chạm vào cô, cô sẽ lập tức cắn lưỡi tự tử.
Advertisement
Lần này, ngay cả Nhan Hải cũng có chút do dự.
Ông ta thèm khát vẻ đẹp của Tô Vãn Thanh, nhưng ông ta không muốn chơi một xác chết.
Advertisement
Hơn nữa nếu như Tô Vãn Thanh thực sự chết ở đây thì sẽ lớn chuyện mất.
“Chú hai”.
Nhan Hạ cũng không muốn Tô Vãn Thanh chết ở đây, vì vậy anh ta vỗ vai Nhan Hải, bảo ông ta dừng lại.
“Đừng khiến cô ấy kích động quá, dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian mà, chú cứ chờ xem cháu có cách”.
Nhan Hải lúc này tiến không được mà lùi cũng không xong, được cho một bậc để bước xuống liền thu tay lại rồi cười khẩy nói: “Đúng là kch thích mà! Chú chưa từng chơi con ả nào mạnh mẽ thế này!”
Nhan Hạ mỉm cười, lấy một viên thuốc trong túi nhựa nhỏ ra, nói: “Cháu đã chuẩn bị từ sớm rồi, thứ này cháu tốn nhiều tiền lắm mới mua được đấy”.
“Phụ nữ chỉ cần uống viên thuốc này, ý thức của cô ta vẫn rất tỉnh táo, như tay chân không có lực, cả cơ thể mềm nhũn như không xương vậy”.
“Đến lúc đó cô chỉ cần xem chúng tôi chơi cô thế nào thôi, hơn nữa nó sẽ làm tăng độ nhảy cảm của của các dây thần kinh phản ứng của cô lên gấp nhiều lần, cảm xúc khi đó thật mãnh liệt”.
Nhan Hạ phá lên cười.
Hai mắt Nhan Hải sáng lên, kinh ngạc thốt lên: “Có đồ tốt như vậy sao mày không lấy ra sớm?”
Nhan Hạ cười lạnh nói: “Chú hai, thứ tốt đương nhiên phải để cuối cùng mới lấy ra rồi. Chú không cảm thấy cho cô ta một chút hi vọng, sau đó đập tan toàn bộ chút hi vọng nhỏ nhoi đó, khiến cô ta tuyệt vọng đến cùng cực, cảm giác đó không phải rất sướng sao?”
Nhan Hải vỗ vai Nhan Hạ, cười lớn nói: “Tốt lắm, tốt lắm, chú đã nói rồi nhà họ Nhan chúng ta, chỉ có cháu là hợp với chú nhất”.
Nhan Hạ cười gằn: “Đó là đương nhiên rồi, không có thủ đoạn thì làm sao lăn lộn được?”
Nói xong, Nhan Hạ lại nở nụ cười kỳ quái nói: “Chú hai, đợi lát nữa chú vào trước, sau khi người phụ nữ này uống thuốc, cơ thể còn mềm mại hơn rắn, chú muốn tư thế nào cũng được, hơn nữa còn đặc biệt mẫn cảm, đến lúc đó có thể nói chuyện, có thể gào thét, nhưng không thể phản kháng được”.
“Thử nghĩ xem, ngoại trừ đôi mắt đằng đằng sát khí của cô ta, gương mặt ửng hồng, biểu cảm đê mê quyến rũ, trong lòng hận chú chết đi được, nhưng cơ thể buộc phải làm theo mọi chuyển động của chú. Đây không phải là một loại hưởng thụ đến tột cùng sao?”
Nhan Hải nghe thấy lời của Nhan Hạ, hô hấp dần trở nên gấp gáp, cả người đều cảm thấy nóng rực, nói: “Tốt quá! Vậy thì còn do dự gì nữa, mau cho cô ta uống thuốc đi!”
Khóe mắt Tô Vãn Thanh lộ ra chút sợ hãi, cô biết rằng, chuyện như này Nhan Hạ tuyệt đối sẽ không lừa mình đâu.
Anh ta đã lấy viên thuốc này ra, vậy thì hiệu quả của nó chỉ có mạnh chứ tuyệt đối không thể yếu hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Vãn Thanh không do dự nữa, trong lòng thoáng hiện lên một tia tuyệt vọng cùng cực.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô kiên quyết tự cắn lưỡi mình.