Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, cánh cửa bị một bóng hình đạp tung, vỡ làm bốn, năm mảnh,
Tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh cửa vỡ làm bốn, năm mảnh. Bóng hình bay bật vào trong.
Advertisement
Vừa hay đụng trúng vào lưng của Nhan Hải.
Nhan Hải hoàn toàn không kịp phòng bị bỗng cảm thấy sau lưng như bị một chiếc xe tông phải, cả người ngã lăn ra đất.
Advertisement
Cho tới khi hắn lăn mấy vòng thì mới kịp phát ra tiếng kêu rn thảm thiết.
Sự cố xảy ra đột ngột giống như một gầu nước lạnh được đổ vào nồi dầu đang sôi vậy.
Bầu không khí sục sôi.
Nhan Hạ vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Nhan Hải đang nằm sõng soài ra đất và kêu gào, còn A Long thì tứ chi co giật, nôn ra toàn máu tươi.
Kẻ vừa bay vào kia chính là A Long.
Nhan Hạ bỗng cảm thấy bất an bèn quay lại nhìn thì thấy ngoài cửa Lưu Quân đang lao vào như một ma thần.
Phía sau Lưu Quân còn có một bóng hình trông càng âm sầm hơn.
Thấy Lý Thần xuất hiện phía sau Lưu Quân. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhan Hạ là không thể nào!
Sao Lý Thần có thể tìm thấy nơi này trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Thế nhưng suy nghĩ này vừa dấy lên, anh ta chưa kịp dặn Tiểu Phi bắt Tô Vãn Thanh làm con tin thì Lưu Quân đã gào thét vào lao lên rồi.
Lúc này Lưu Quân mang theo sự phẫn nộ vô cùng tận như một con thú chiến hình người thì sao Nhan Hạ có thể là đối thủ của anh ta được chứ?
Đến cả hình ảnh của Lưu Quân còn trở nên không rõ ràng, Nhan Hạ chỉ cảm thấy một cơn đau thấu xương, cả người xoay vòng, bật ra sau hàng mét, đầu đập mạnh vào trần nhà sau đó giáng mạnh xuống đất.
Nhan Hạ tối sầm mặt, cả cơ thể nằm sõng soài, không đứng dậy nổi.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của A Phi vọng tới. Nhan Hạ khó khăn quay đầu lại thì thấy cánh tay mà A Phi chộp cằm Tô Vãn Thanh đã bị Lưu Quân chộp mạnh và vặn ba trăm sáu mươi độ.
Cánh tay nhìn có vẻ mỏng manh và bình thường có thể đối phó được với ba đến năm tên đàn ông kiện tráng kia giờ bỗng bị vặn một góc trông vô cùng đáng sợ và kỳ dị.
Vị trí cổ tay, xương lòi ra khỏi thịt, gãy rời, máu me be bét, đầu xương trắng lõa.
Tay còn lại của Lưu Quân thì siết hầu A Phi, và nhấc bổng A Phi lên.
Họng bị siết chặt, A Phi muốn kêu mà không kêu được. Cơn đau kịch liệt từ trong lồ ng ngực dường như khiến A Phi muốn ngất lịm.
Những chuyện đó vẫn chưa hết.
Lý Thần vội vàng lao vào, chẳng buồn quan tâm tới những cảnh tượng vừa xảy ra, chỉ lao tới trước mặt Tô Vãn Thanh.
Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Giống như lấy lại được món bảo bối quý giá vừa đánh mất.