Sau khi chứng kiến một vài cảnh tượng đáng sợ thì Nhan Hải cũng không hề hoảng.
Nhưng chuyện như vậy không phải là hắn chưa từng trải qua.
Trước đây vụng trộm vợ hay bạn gái của người khác, bị bắt tại trận thì Nhan Hải cũng đã từng trải qua không ít lần như thế.
Nhưng vậy thì đã sao?
Advertisement
Hắn là người của nhà họ Nhan.
Là em trai ruột của Nhan Bân.
Nhà họ Nhan là một thành viên có sức mạnh quan trọng trong thương hội.
Advertisement
Trải qua nhiều chuyện như vậy có chuyện gì mà không dùng tiền và quyền thế giải quyết được chứ?
Dần dần, Nhan Hải cũng nhận ra.
Chơi gái cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Khi có được địa vị như nhà họ Nhan
Thì cùng lắm bồi thường chút ít là xong.
Đối phương có được lợi ích thì cũng sẽ không còn sống chết với nhà họ Nhan nữa.
Vì vậy Nhan Hải thấy lần này cũng vậy.
Lý Thần là gì chứ?
Chỉ cần là làm kinh doanh, nếu muốn làm tiếp thì không thể nào đối đầu với nhà họ Nhan được.
Nhan Hải cảm thấy phần thắng nằm trong tay.
Dù là chuyện hôm nay thì cũng là chỉ cần đàm phán thêm. Nhà họ Nhan cho thêm một ít lợi lạc là được.
Hắn không hề phát hiện ra, ánh mắt của Lý Thần càng ngày càng lạnh lẽo hơn.
“Lưu Quân!”
Lý Thần gầm lên.
“Có mặt!”
Cơ thể Lưu Quân siết chặt, chuẩn bị ra tay.
Chỉ cần Lý Thần ra lệnh thì anh ta không cần quan tâm người trước mặt là ai.
Dù ông trời có tới thì cũng xử trước rồi tính.
Lúc này thì cảm giác muốn bùng nổ của Lưu Quân không khác gì của Lý Thần.
Bởi vì đối với Lưu Quân mà nói mọi việc đều do anh ta tắc trách nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Thậm chí anh ta đã có dự định git chết toàn bộ những người ở đây rồi đi tự thú.
Không phải vì điều gì khác, chỉ vì muốn báo đáp ân đức của Lý Thần và Tô Vãn Thanh, và để bù đắp cho sự tội lỗi của mình.
“Thiến ông ta đi”.
Lời nói của Lý Thần sắc bén như dao đâm thẳng vào đầu của Nhan Hải.
Lần đầu tiên mà Nhan Hải phải tái mặt, lùi lại với vẻ sợ hãi và cung sự tức giận: “Lý Thần, cậu dám!”