Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta thà nhìn thấy cảnh Lý Thần như mất hết lý trí gào ầm lên còn hơn là nhìn thấy cảnh anh đột nhiên bình tĩnh như vậy.
Một đối thủ mất hết lí trí sẽ dễ dàng đối phó hơn một đối thủ dù đang tức giận nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh.
Lúc này, Nhan Bân đột nhiên nhận ra rằng, thậm chí đến bản thân ông ta cũng chưa chắc đã có thể toàn vẹn bước ra khỏi căn phòng này.
Advertisement
Ý nghĩ này khiến toàn thân Nhan Bân căng chặt lại.
Lý Thần có thể tra tấn Nhan Hạ và Nhan Hải đến mức độ này, anh đương nhiên sẽ không ngại cho ông ta một chút kỷ niệm đáng nhớ.
Nghĩ đến đây, Nhan Bân lặng lẽ đưa tay vào trong túi quần, sờ vào điện thoại, quyết định một khi xảy ra chuyện gì thì sẽ lập tức gọi điện cho Quan Chi Đống tới ứng cứu.
Advertisement
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lý Thần đã khiến Nhan Bân nhận ra rằng mình đã sai rồi.
Hơn nữa còn sai một cách trầm trọng.
Ông ta đã đánh giá thấp Lý Thần đáng sợ này.
“Đoán xem, nếu như bây giờ tôi báo cảnh sát, con trai và em trai của ông sẽ bị phán bao nhiêu năm tù vì những tội danh này?”
Đối diện với anh hùng thật sự thì việc giết người là cách hạ đẳng nhất để giải quyết vấn đề.
So với việc giết người thì cách có hiệu quả hơn chính là thu phục lòng người.
Ví dụ như đối xử với Nhan Hải và Nhan Hạ, Lý Thần biết rất rõ, giết người chẳng qua là để xả cơn giận.
Thế nhưng sau sự sung sướng tức thời thì sẽ phải đối diện với rất nhiều phiền phức.
Giờ không phải là thời cổ đại. Không có nhiều anh hùng hảo hán như vậy nên giết người thì phải đền mạng.
Hơn nữa điều cũng không đúng ý Lý Thần khi anh muốn chúng sống không bằng chết.
Đối với Nhan Bân cũng vậy.
Lý Thần có thể dễ dàng dặn Lưu Quân đánh phế Nhan Bân.
Nhưng như vậy thì sao chứ.
Nhà họ Bân vẫn tồn tại.
Nhan Bân trở lại vẫn sẽ thể hiện sự báo thù điên cuồng của mình.
Vì vậy ngay từ đầu Lý Thần đã không có ý định làm gì Nhan Bân.
Dù sao thì Nhan Bân cũng khác Nhan Hải và Nhan Hạ. Ông ta không phải là kẻ tham gia trực tiếp vào chuyện lần này, thậm chí trước đó ông ta còn không biết gì về điều này.
Đây không phải là vì Lý Thần dễ dãi với Nhan Bân là vì muốn thông qua Nhan Bân để đánh gục hoàn toàn nhà họ Nhan.
Chỉ có khiến Nhan họ Nhan không còn gì thì họ mới cảm nhận được sự đau khổ và hối hận đến tận xương tủy.
Sau khi nghe Lý THần nói vậy, Nhan Bân sững sờ nhìn chăm chăm Lý Thần và cười lạnh lùng: “Báo cảnh sát sao? Cậu đánh bọn họ ra thế này mà còn dám báo cảnh sát sao?”