Mặc dù Tô Vãn Thanh không hiểu về thị trường chứng khoán, nhưng khi nghe xong cô cũng bị mê hoặc, cô rất muốn thử, mặc dù có chút do dự nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Lý Thần, sau đó lập tức đi mở tài khoản.
“Công ty khoa học kỹ thuật Thiên Tinh, doanh nghiệp thực Thương Giang, còn có doanh nghiệp dược Phượng Hoàng, ba cổ phiếu này”.
Có trợ lý riêng xinh đẹp như Tô Vãn Thanh, Lý Thần đương nhiên cũng lười tự thân vận động, sau khi đọc tên xong bảo Tô Vãn Thanh lần lượt mua ba cổ phiếu này.
Ở kiếp trước, ba cổ phiếu này là ba cổ phiếu tăng trưởng mạnh nhất trong thời gian này!
“Mua thế nào?”, Tô Vãn Thanh hỏi.
, triệu đang nằm trong tài khoản mà cô điều hành, một số tiền khổng lồ đúng nghĩa trong thời đại này.
Nhưng Tô Vãn Thanh không hề lo lắng, dù sao con gái của người giàu có nhất tỉnh nhìn thấy tiền còn nhiều hơn những đứa trẻ khác chơi lego.
Nhưng những lời tiếp theo của Lý Thần đã khiến Tô Vãn Thanh choáng váng.
“Mua hết!”
“Trực… trực tiếp mua hết sao?”
Tô Vãn Thanh sững sờ.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô tự mình giao dịch cổ phiếu, nhưng kiến thức lý thuyết về tài chính hồi còn học ở đại học cô không hề thiếu, đây là lần đầu tiên cô thấy một người hăng như vậy, vừa mở tài khoản, đã đầu tư hơn một triệu vào thị trường.
Đây rốt cuộc là kiêu ngạo hay là điên rồ?
“Đúng! Tin tôi đi, chính là bây giờ, mua hết!”
Lý Thần cau mày nói, không để Tô Vãn Thanh thắc mắc thêm.
Tô Vãn Thanh thấy vẻ mặt Lý Thần nghiêm túc nên không nói thêm nữa, lập tức mua cổ phiếu theo lời Lý Thần đã nói.
Lệnh ủy thác đang chờ xử lý, một giây tiếp theo đã lập tức hiển thị thành công.
Nhìn thấy số tiền có sẵn trong tài khoản biến thành một chữ số, cộng thêm việc phầm mềm nhắc nhở rằng vị thế quá nặng, rủi ro quá cao, Tô Vãn Thanh hít sâu một hơi.
“Lát nữa chúng ta đến siêu thị điện máy, mỗi người mua một chiếc máy tính để dùng”, Lý Thần đột nhiên nói.
Cho dù là hợp đồng kỳ hạn hay thị trường chứng khoán thì máy tính là điều cần thiết, nếu không ngày nào anh cũng phải chạy đến công ty chứng khoán để giao dịch.
“Được, vậy bây giờ chúng ta đi à?”, Tô Vãn Thanh gật đầu đứng dậy.
“Đợi chút”.
Lý Thần lắc đầu: “Đợi chúng ta kiếm được tiền mua máy tính đã”.
Tô Vãn Thanh không hiểu lắm, đầy nghi hoặc nhìn Lý Thần, nhưng chỉ thấy anh đang nở nụ cười nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Sau khi Lý Thần gia nhập thị trường, giá cổ phiếu của doanh nghiệp dược Phượng Hoàng giảm nhẹ thay vì tăng.
Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Tô Vãn Thanh.
Lý Thần tự tin dùng hết tiền mua cổ phiếu đó, vậy mà nó không những không tăng mà còn giảm?
Nhìn giá cổ phiếu không ngừng giảm xuống, Tô Vãn Thanh không nhịn được nói: “Lý Thần, liệu cậu có tính nhầm không?”
Câu nói này có thể coi là nói lên tiếng lòng của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Thần bằng ánh mắt như thiêu đốt, nhiều người cảm thấy hả hê vô cùng.
Tô Vãn Thanh lo lắng Lý Thần sẽ thẹn quá hóa giận, đang nghĩ cách làm sao để cứu vãn..
“Trước đây tôi có thể sẽ nhìn nhầm, nhưng lần này, tuyệt đối không thể!”, Lý Thần bình thản nói.
Lời của Lý Thần vừa thốt ra, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Đột nhiên, một đường mạnh mẽ hướng lên như rồng xanh ra biển, kéo giá cổ phiếu của doanh nghiệp dược Phượng Hoàng bay thẳng lên trời khi những người nắm giữ cổ phiếu còn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Trực tiếp phong sát giá trần!
Thật sự… tăng rồi? Hơn nữa còn kịch trần?
Trong vòng năm phút, nói nói cười cười, hơn mười nghìn tệ đã nằm trong tay!
“Đỉnh…vãi!”
Ngô Hải đứng bên cạnh xem từ đầu đến cuối tròn mắt vì kinh ngạc liền phun ra hai từ, tỏ thái độ phục anh sát đất!
“Thế giới này thật sự có người biết trước tương lai sao?”
Tô Vãn Thanh nhìn Lý Thần, người đang được đám đông vây quanh và ngưỡng mộ, rồi nhìn vào tài khoản của mình đã kiếm được hơn hai mươi nghìn tiền lợi nhuận, cô cảm thấy thật khó tin.
Đối với thân phận của cô, hơn hai mươi nghìn thật ra chả đáng là bao.
Nhưng phải biết rằng, hơn hai mươi nghìn này được kiếm ra trong vài phút nhờ một câu nói của Lý Thần.
Trên đời này có tiền ở đâu dễ kiếm hơn thế nữa không?
Thảo nào bố cô luôn mụ mị đầu óc khi dấn thân vào lĩnh vực tài chính…
Tô Vãn Thanh khẽ nhíu mày nhìn Lý Thần, nếu anh có bản lĩnh như vậy, rất có thể sẽ giúp được người bố đang gặp khó khăn của mình!
Lúc này, tại cùng một công ty chứng khoán, sắc mặt của Hồ Bích Bích và Vương Phú Quý đều tái mét!
Nhìn vào biểu đồ K-line trước mặt, sau đó nhìn vào quỹ vị thế của bản thân, tổng cộng là bảy trăm bảy mươi nghìn.
Đây là số tiền mà mẹ cô ta Chu Tú Lan có được khi thế chấp căn nhà.
Nhưng chỉ trong vòng vài phút, bảy trăm bày mươi nghìn đã bị mất mười phần trăm!
“Kịch sàn rồi!”
Khuôn mặt Vương Phú Quý cũng rất khó coi.
Thành thật mà nói, vì để có thể có được Hồ Bích Bích, ông ta thật lòng muốn dắt cô ta đi kiếm chút tiền.
Nhưng thị trường chứng khoán không thể lường trước được, ai cũng không thể nói rằng bản thân nhất định sẽ kiếm được một khoản.
Vì sự an toàn, Vương Phú Quý đã chọn một cổ phiếu mà ông ta đã quan sát từ lâu, mặc dù không chắc sẽ tăng mạnh, nhưng không thể nào thua lỗ được.
Nhưng có thể thấy rõ, Hồ Bích Bích này vừa tiến vào, cổ phiếu đó liên tục nằm ở vị trí kịch sàn, không nhích lên chút nào.
“Bảy mươi bảy nghìn tệ đi tong rồi”.
Nhìn vào số dư tài khoản, Hồ Bích Bích khó lòng chấp nhận.
“Aiz, thị trường chứng khoán chính là như vậy, rủi ro cao, nhưng đây chỉ là lãi lỗ vị thế, nếu sau này tăng trở lại thì vẫn có thể lấy lại được”, Vương Phú Quý nói.
Lời của ông ta Hồ Bích Bích nghe không lọt tai câu nào, bảy trăm bảy mươi nghìn này là số tiền mà mẹ cô ta mang nhà ra để thế chấp, cứ luôn cho rằng sẽ kiếm thêm được một khoản, nhưng bây giờ cô ta đã mất một phần mười số tiền ban đầu rồi.
Đúng lúc này, một thông báo xuất hiện trên màn hình… Cổ phiếu mà Hồ Bích Bích mua vì vi phạm quy định nặng, bị đình chỉ kinh doanh rồi!
Khi đã bị đình chỉ kinh doanh, khi nào có thể tiếp tục giao dịch lại thì không ai dám chắc, và ngay cả khi giao dịch được mở lại, đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ bị giảm ít nhất một nửa do ảnh hưởng của tin tức tiêu cực.
Khuôn mặt Hồ Bích Bích trắng bệch.
Cô ta không dám tưởng tượng cảnh em trai và mẹ của mình khi biết chuyện này sẽ phản ứng như nào.
Hồ Bích Bích tay chân lạnh ngắt, đột nhiên trở nên hoảng loạn.
…
Sau khi kiếm được một trăm mười nghìn tệ, Lý Thần cũng rất vui, anh rời khỏi công ty chứng khoán trước ánh mắt Ngô Hải nhìn anh như nhìn thần nhìn Phật, sau đó đưa Tô Vãn Thanh đến siêu thị điện máy gần đó.
Chọn hai chiếc máy tính xách tay đời mới nhất, tổng cộng đã tiêu hơn ba mươi nghìn, một số tiền khá lớn, nhưng đối với Lý Thần mà nói, đây chỉ là chút ít tiền cỏn con mà thôi.
Mua xong máy tính, Lý Thần và Tô Vãn Thanh cùng tới một quán café ở gần đó.
Năm , cộng thêm việc đây chỉ là một huyện nhỏ, vì vậy không có những tụ điểm vui chơi phát triển của thế hệ sau, quán café này đã được coi là địa điểm mang đậm phong cách phương Tây rồi.
Tô Vãn Thanh liếc nhìn hai chiếc máy tính bên cạnh Lý Thần, giống hệt nhau nhưng chỉ khác màu, nói: “Cảm ơn cậu đã tặng máy tính cho tôi”.
Lý Thần nói: “Cũng là để tiện sử dụng cho công việc ấy mà”.
Tô Vãn Thanh nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Làm sao cậu làm được vậy? Vì sao những cổ phiếu cậu nhìn trúng đều sẽ tăng giá, hơn nữa còn tăng mạnh như vậy?”
Đương nhiên Lý Thần không thể nói với Tô Vãn Thanh rằng anh đã được sinh ra một lần nữa, mọi thứ đều nằm trong ký ức của anh, Lý Thần chỉ có thể bình thản nói: “Quan sát nhiều thôi, thường ngày tôi rất thích xem tin tức, cộng thêm tài năng và nỗ lực, cùng một chút may mắn nữa”.
Tô Vãn Thanh lại nói: “Có một chuyện, tôi muốn nhờ cậu giúp”.