Cái gọi là chỉ số chứng khoán.
Là chỉ một phương pháp đầu tư.
Ví dụ: chứng khoán Hồng Kông là chỉ số Hang Seng, là chỉ số cơ bản của toàn bộ thị trường chứng khoán Hồng Kông.
Thị trường tăng sẽ dẫn đến tăng chỉ số Hang Seng và thị trường giảm sẽ dẫn đến sự suy giảm trong chỉ số Hang Seng.
Ở Hồng Kông, nơi môi trường tài chính được mô phỏng hoàn toàn như ở phương Tây, sự lên xuống của chỉ số Hang Seng có thể được sử dụng để thực hiện giao dịch kỳ hạn trên toàn bộ thị trường.
Nói một cách đơn giản, có thể hiểu chỉ số Hang Seng là sản phẩm của hợp đồng kỳ hạn, có thể là không hoặc là rất nhiều.
Lý Thần gật đầu nói: "Sớm thôi, nhất định sẽ có một đợt biến động lớn".
Lý do khiến Lý Thần chắc chắn như vậy là vì...!bong bóng kinh tế Internet sắp vỡ rồi.
Tất cả các sàn giao dịch chứng khoán trên toàn thế giới đều tăng do sự thịnh vượng của nền kinh tế Internet, tại thời điểm này, các công ty Internet là miếng bánh ngọt trong mắt các nhà đầu tư.
Nhưng một khi bong bóng này vỡ, nó sẽ là một thảm họa tài chính quét sạch toàn thế giới.
Chỉ vì nhiều lý do khác nhau mà Lý Thần không thể giải thích mọi chuyện với nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Châu trầm giọng hỏi: "Cậu nắm chắc bao nhiêu phần?"
Lý Thần cười và nói: "Ông Hoắc, ông biết đấy, không có một trăm phần trăm chắc chắn trên thị trường vốn".
Hoắc Chấn Châu gật gật đầu, buồn bã nói: "Quả thực là tôi đang sốt ruột, nhưng nhà họ Hoắc hiện tại rất cần cơ hội rút tiền nhanh chóng".
“Có lẽ là %”, lời nói của Lý Thần khiến vẻ mặt của Hoắc Chấn Châu cứng đờ.
“Hahaha”, Hoắc Chấn Châu bật cười, như thể Lý Thần đang nói đùa, ông ấy nói: “Cậu được phết đấy, tôi sẽ đợi cậu ở thành phố Hồng Kông.
Nếu thật sự như lời cậu nói, thì cậu chính là…người bạn đáng quý nhất của nhà họ Hoắc".
Lý Thần đứng lên, nói một cách điềm tĩnh và nghiêm trang: "Ông cụ Hoắc đã cống hiến cho đất nước trong suốt cuộc đời huyền thoại của mình.
Là một người đồng hương, tôi tự hào khi có một tiền bối như vậy".
Hoắc Chấn Châu có thể cảm nhận được những gì Lý Thần nói đều xuất phát từ sự chân thành của anh, gật đầu nói: "Tôi đợi cậu đến thành phố Hồng Kông, đến thăm nhà họ Hoắc với tư cách là khách, bố tôi đã nhiều năm không tiếp khách, nhưng một hậu bối giỏi giang như cậu, ông ấy nhất định sẽ đồng ý gặp thôi".
"Đó quả là vinh hạnh của tôi.
Khi đến Hồng Kông, tôi nhất định sẽ liên lạc với ông Hoắc", Lý Thần mỉm cười.
Hoắc Chấn Châu hùng hổ nói: "Nếu cậu không đến tôi sẽ phái người đến bắt.
Dù sao cậu cũng đã đồng ý giúp nhà họ Hoắc kiếm tiền rồi".
Sau vài câu hàn huyên, Lý Thần đứng dậy và chào tạm biệt.
Ngay khi rời khỏi phòng của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần liền nhìn thấy hai anh em Hoắc An Lan và Hoắc Hoàn Vũ.
"Đậu, sao lại gặp phải người đại lục này ở đây vậy chứ!"
Khi Hoắc Hoàn Vũ nhìn thấy Lý Thần, sắc mặt anh ta liền tối sầm lại và định rời đi.
"Đứng lại".
Hoắc An Lan mở miệng nói ra hai chữ làm cho Hoắc Hoàn Vũ đứng im tại chỗ như đinh đóng cột.
"Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, khi chúng ta đến đại lục, chúng ta phải tôn trọng những người ở đại lục.
Mở miệng người đại lục, ngậm miệng người đại lục, như thế rất dễ mạo phạm người khác đấy, hiểu không?"
Hoắc An Lan giáo huấn một bài.
Hoắc Hoàn Vũ sốt ruột nói: "Thuận miệng thôi, dù sao anh cũng không có ý gì khác".
"Làm sao người ta biết anh có ý khác hay không chứ? Đi xin lỗi ngay", Hoắc An Lan nói.
Hoắc Hoàn Vũ trợn to hai mắt nhìn Hoắc An Lan, kêu lên: "Đầu của em không sao chứ? Chỉ vì một tên người ngoài mà em bảo anh trai em đi xin lỗi à?"
“Làm sai thì phải xin lỗi”, Hoắc An Lan lạnh lùng nhìn Hoắc Hoàn Vũ: “Có đi không?”
Khóe miệng Hoắc Hoàn Vũ giật giật, quay người lại bất đắc dĩ nói với Lý Thần: "Xin lỗi"..