Phạm Khôn biết Vương Vĩ thật lòng đối tốt với anh, sẽ không để ý đến việc anh giàu sang hay nghèo hèn. Chính vì vậy mà điều anh không muốn nhất chính là
giả vờ trước mặt Vương Vĩ.
Phạm Khôn vừa mới định kể lại những gì mà anh đã trải qua tại nước S thì không ngờ Vương Vĩ đã ngủ
say từ lúc nào.
Vương Vĩ mỗi ngày dậy lúc năm sáu giờ sáng, lái xe máy đi lấy rau củ tại chợ nông sản, sau đó thì trở về thì chuẩn bị bữa sáng. Một ngày ba ca, thêm cả chợ đêm, nên bình thường cửa hàng đều sẽ đóng cửa vào lúc mười một, mười hai giờ đêm.
Vì chuyện của Phạm Khôn cho nên hôm nay cửa hàng mới có một lần hiếm hoi đóng cửa sớm, bởi vậy Vương Vĩ vừa đặt lưng xuống một cái là đã ngủ luôn.
Phạm Khôn vừa mới về nước, còn đang ở trong tình trạng chưa thích ứng với sự thay đổi múi giờ, cộng thêm việc hôm nay đã gặp phải quá nhiều chuyện phiền lòng nên gần như mất ngủ cả đêm. Mãi đến lúc Vương Vĩ thức dậy vào sáng hôm sau, anh
mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
“Phạm Khôn, Phạm Khôn!”
Phạm Khôn đang ngủ say thì một mùi thơm xộc lên mũi anh, rõ ràng là mùi hương từ cơ thể của một
người phụ nữ tỏa ra.
Vì ngủ quá say, nên lúc thức dậy anh vẫn còn mơ màng. Cho đến khi Lý Lệ Mẫn gọi lại lần nữa, lấy tay lay anh mấy cái thì Phạm Khôn mới ngồi bật dậy, khiến
cho Lý Lệ Mẫn giật cả mình.
Phạm Khôn nhìn sang, thấy Lý Lệ Mẫn hình như vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, hơn nữa còn ăn mặc chăm chút hơn bình thường, trông dễ nhìn hơn hôm qua nhiều.
“Xin lỗi nhé! Tôi ngủ quên mất”.
Phạm Khôn vội vàng dời mắt đi. Đến lúc anh xem giờ thì: Ôi trời, mới có bảy giờ rưỡi!
Năm giờ sáng anh mới bắt đầu ngủ, thế mà mới hơn hai tiếng Lý Lệ Mẫn đã đánh thức anh rồi.
Lý Lệ Mẫn vội vàng giải thích: “Tôi biết là từ nước ngoài về sẽ bị lệch múi giờ, nhưng mà tám giờ rưỡi bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng, cho nên…”
“Không sao!”
Phạm Khôn vội vàng ngồi dậy, chạy vào phòng vệ sinh. Quả nhiên là không khí ẩm ướt từ lúc Lý Lệ Mẫn
tắm vẫn chưa bay đi hết, cả phòng tỏa ra một mùi
thơm nồng nặc khiến Phạm Khôn run rẩy.
Anh thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ mềm mại của Lý Lệ Mẫn khi tắm, nhưng ngay sau đó anh liền ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ. Một cảm giác
tội lỗi dâng lên trong anh. Vương Vĩ rất nặng tình, rất chân thành.
Phạm Khôn cảm thấy bản thân nếu như có chút ý nghĩ xấu xa nào với Lý Lệ Mẫn dù chỉ thoáng qua thì cũng là một sự phản bội và khinh thường với tình
nghĩa anh em của anh và Vương Vĩ rồi.
Thật ra không thể trách Phạm Khôn được. Có chàng trai nào không yêu thầm, có cô gái nào không hoài xuân chứ?
Phạm Khôn tuổi trẻ sung sức, nhiều sinh lực nên điều đó cũng chỉ là phản xạ có điều kiện. Khi ngửi được mùi thơm nhẹ từ Lý Lệ Mẫn, cơ thể anh có phản ứng cũng là chuyện bình thường, không liên quan đến đạo đức.
Phạm Khôn nhìn thấy trên bồn rửa mặt có một chiếc bàn chải và khăn tắm mới tinh, biết là chuẩn bị cho bản thân, liền đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, khi anh chuẩn bị mặc vào bộ quần áo bẩn từ hôm qua thì lại thấy Lý Lệ Mẫn đã giặt chúng
thật sạch và phơi ở trên ban công rồi.
Anh mặc kệ bộ quần áo chật chội mà mình đang mặc, vội vàng rút tấm thẻ của Lý Lệ Mẫn hôm qua đưa cho mình từ trong túi áo ra rồi đưa lại cho cô ấy, sau
đó xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Phạm Khôn…“ Lý Lệ Mẫn bước nhanh tới chặn lại ngoài cửa, sầm mặt lại hỏi: “Cậu có ý gì thế, khinh tôi g?”
“Không phải…”
“Hay là sợ tôi dây dưa với cậu? Yên tâm đi, cậu đã có Lý Hiểu Lan, tôi cũng đã có Vương Vĩ, mà tôi cũng không phải loại phụ nữ lăng loàn!”
“Không phải, không phải, tôi không có ý đó…”
Lý Lệ Mẫn nhét lại thẻ vào trong túi của Phạm Khôn: “Mặc dù điều kiện của chúng tôi không tốt, nhưng vẫn đỡ hơn cậu. Tiền này coi như là tôi cho cậu
mượn, khi nào cậu có của ăn của để rồi thì trả lại tôi”.
Thấy Lý Lệ Mẫn kiên quyết như vậy, Phạm Khôn cũng không nói gì thêm nữa, vì anh có thể cảm nhận
được tâm trạng của Lý Lệ Mẫn lúc này.
Đổi lại là người khác mà suy nghĩ, nếu Phạm Khôn đối mặt với Phương Nhã Đan và Lý Hiểu Lan mà anh từng yêu thầm, biết bọn họ đang gặp khó khăn, thì Phạm Khôn cũng sẽ giúp đỡ bọn họ mà không cần
báo đáp, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.
Anh nghĩ có lẽ bây giờ Lý Lệ Mẫn cũng đang ở trong tình trạng như thế.
“Vậy thì cảm ơn cậu, tôi phải đến bệnh viện ngay đây”.
Lý Lệ Mẫn thoải mái cười nói: “Tôi đến để đón cậu mà, đi thôi!”
Bọn họ xuống dưới tầng, Lý Lệ Mẫn cầm chìa khóa xe điện rồi hỏi: “Cậu lái tôi hay để tôi lái đây?”
“Chắc cậu cũng không cần đi đâu? Vương Vĩ còn ở
tiệm một mình…”
“Không sao đâu, giờ cao điểm buổi sáng cũng sắp qua rồi. Một mình anh ấy vẫn quản lý được. Thế thì cậu lái xe giúp tôi nhé! À, mà cậu có biết đi xe điện không đó?”
Đừng nói là xe điện, hồi còn ở nước S, Phạm Khôn
còn lái cả máy bay trực thăng lẫn xe tăng cơ.
Còn xe điện, lúc chiến đấu trên đường phố, Phạm Khôn thường xuyên là một tay lái xe, một tay cầm
súng bắn.
Phạm Khôn gật đầu. Sau đó khi khởi động xe điện, Lý Lệ Mẫn liền ngồi ra phía sau, ôm lấy eo anh rồi dựa mặt lên lưng anh, khiến cho Phạm Khôn cảm thấy mất
tự nhiên vô cùng.
Anh còn đang định vào chào tạm biệt với Vương
Vĩ, nhưng thấy Lý Lệ Mẫn như thế, anh vừa không dám ngăn Lý Lệ Mẫn lại, vừa không dám cứ như thế này vào chào Vương Vĩ, đành phải đi thằng đến bệnh viện mà không nói tiếng nào.
Lý Lệ Mẫn thật sự không cố ý trêu anh.
Vấn đề là xe điện hơi nhỏ, chỉ cần ngồi lên là Lý Lệ Mẫn đã phải ngồi gần sát lại với Phạm Khôn rồi, cho nên cô ấy mới thoải mái ôm eo của anh như vậy.
Đàn ông thích ngửi mùi hương trên người của phụ nữ thì phụ nữ cũng vậy. Trên người Phạm Khôn có một mùi nam tính mạnh mẽ tỏa ra, khiến Lý Lệ Mẫn vô
cùng sảng khoái.
Mặc dù bị Lý Lệ Mẫn dán chặt vào lưng, cả người Phạm Khôn đều nổi hết cả da gà lên, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng tự nhiên. Trong lòng anh thì như có dao chọc vào, cứ cảm thấy bản thân đã làm điều có
lỗi với Vương Vĩ.
Cả đoạn đường đi anh cứ im lặng, chỉ muốn nhanh
chóng đến bệnh viện.
Vừa mới đến cửa bệnh viện thì lại gặp Lưu Vân
Khôn cùng Lý Hiểu Lan đứng đó.
Lưu Vân Khôn luôn yêu thầm Lý Hiểu Lan và Phương Nhã Đan, nhưng hai người đẹp này không thích anh ta. Hơn nữa, Lý Hiểu Lan lại yêu Trương
Quốc Đống – người anh em chí cốt của anh ta, mà Phương Nhã Đan cao cao tại thượng thì lại càng là
người mà anh ta không thể với nổi.
Cho nên Lưu Vân Khôn đã lấy vợ vào ba năm trước. Cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không còn hy vọng gì nữa, ai ngờ hôm qua Lý Hiểu Lan đã gọi điện cho anh ta trong sự tức giận, bảo anh ta dạy dỗ Phạm Khôn một trận. Anh ta cảm thấy cơ hội của mình rốt cuộc cũng đã tới rồi.
Nếu Lý Hiểu Lan đã đăng ký kết hôn với Phạm Khôn, anh ta mà chen chân vào giữa thì Trương Quốc Đống cũng chẳng làm gì anh ta được. Vì thế từ sáng sớm anh ta đã muốn lấy lòng Lý Hiểu Lan, chạy đến đây thăm bố của cô.
Lý Hiểu Lan gặp Lưu Vân Khôn lúc mua đồ ăn sáng. Lưu Vân Khôn còn chưa biết Trương Quốc Đống ở bệnh viện, càng không biết anh ta bị Phạm Khôn đánh. Hai người bọn họ chưa kịp nói câu nào thì đã
gặp Phạm Khôn và Lý Lệ Mẫn.
“Ô, ai thế này, chẳng phải là Phạm Tiện nổi danh
khắp vùng đấy sao?“
Phạm Khôn biết Vương Vĩ thật lòng đối tốt với anh, sẽ không để ý đến việc anh giàu sang hay nghèo hèn. Chính vì vậy mà điều anh không muốn nhất chính là
giả vờ trước mặt Vương Vĩ.
Phạm Khôn vừa mới định kể lại những gì mà anh đã trải qua tại nước S thì không ngờ Vương Vĩ đã ngủ
say từ lúc nào.
Vương Vĩ mỗi ngày dậy lúc năm sáu giờ sáng, lái xe máy đi lấy rau củ tại chợ nông sản, sau đó thì trở về thì chuẩn bị bữa sáng. Một ngày ba ca, thêm cả chợ đêm, nên bình thường cửa hàng đều sẽ đóng cửa vào lúc mười một, mười hai giờ đêm.
Vì chuyện của Phạm Khôn cho nên hôm nay cửa hàng mới có một lần hiếm hoi đóng cửa sớm, bởi vậy Vương Vĩ vừa đặt lưng xuống một cái là đã ngủ luôn.
Phạm Khôn vừa mới về nước, còn đang ở trong tình trạng chưa thích ứng với sự thay đổi múi giờ, cộng thêm việc hôm nay đã gặp phải quá nhiều chuyện phiền lòng nên gần như mất ngủ cả đêm. Mãi đến lúc Vương Vĩ thức dậy vào sáng hôm sau, anh
mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
“Phạm Khôn, Phạm Khôn!”
Phạm Khôn đang ngủ say thì một mùi thơm xộc lên mũi anh, rõ ràng là mùi hương từ cơ thể của một
người phụ nữ tỏa ra.
Vì ngủ quá say, nên lúc thức dậy anh vẫn còn mơ màng. Cho đến khi Lý Lệ Mẫn gọi lại lần nữa, lấy tay lay anh mấy cái thì Phạm Khôn mới ngồi bật dậy, khiến
cho Lý Lệ Mẫn giật cả mình.
Phạm Khôn nhìn sang, thấy Lý Lệ Mẫn hình như vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, hơn nữa còn ăn mặc chăm chút hơn bình thường, trông dễ nhìn hơn hôm qua nhiều.
“Xin lỗi nhé! Tôi ngủ quên mất”.
Phạm Khôn vội vàng dời mắt đi. Đến lúc anh xem giờ thì: Ôi trời, mới có bảy giờ rưỡi!
Năm giờ sáng anh mới bắt đầu ngủ, thế mà mới hơn hai tiếng Lý Lệ Mẫn đã đánh thức anh rồi.
Lý Lệ Mẫn vội vàng giải thích: “Tôi biết là từ nước ngoài về sẽ bị lệch múi giờ, nhưng mà tám giờ rưỡi bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng, cho nên…”
“Không sao!”
Phạm Khôn vội vàng ngồi dậy, chạy vào phòng vệ sinh. Quả nhiên là không khí ẩm ướt từ lúc Lý Lệ Mẫn
tắm vẫn chưa bay đi hết, cả phòng tỏa ra một mùi
thơm nồng nặc khiến Phạm Khôn run rẩy.
Anh thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ mềm mại của Lý Lệ Mẫn khi tắm, nhưng ngay sau đó anh liền ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ. Một cảm giác
tội lỗi dâng lên trong anh. Vương Vĩ rất nặng tình, rất chân thành.
Phạm Khôn cảm thấy bản thân nếu như có chút ý nghĩ xấu xa nào với Lý Lệ Mẫn dù chỉ thoáng qua thì cũng là một sự phản bội và khinh thường với tình
nghĩa anh em của anh và Vương Vĩ rồi.
Thật ra không thể trách Phạm Khôn được. Có chàng trai nào không yêu thầm, có cô gái nào không hoài xuân chứ?
Phạm Khôn tuổi trẻ sung sức, nhiều sinh lực nên điều đó cũng chỉ là phản xạ có điều kiện. Khi ngửi được mùi thơm nhẹ từ Lý Lệ Mẫn, cơ thể anh có phản ứng cũng là chuyện bình thường, không liên quan đến đạo đức.
Phạm Khôn nhìn thấy trên bồn rửa mặt có một chiếc bàn chải và khăn tắm mới tinh, biết là chuẩn bị cho bản thân, liền đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, khi anh chuẩn bị mặc vào bộ quần áo bẩn từ hôm qua thì lại thấy Lý Lệ Mẫn đã giặt chúng
thật sạch và phơi ở trên ban công rồi.
Anh mặc kệ bộ quần áo chật chội mà mình đang mặc, vội vàng rút tấm thẻ của Lý Lệ Mẫn hôm qua đưa cho mình từ trong túi áo ra rồi đưa lại cho cô ấy, sau
đó xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Phạm Khôn…“ Lý Lệ Mẫn bước nhanh tới chặn lại ngoài cửa, sầm mặt lại hỏi: “Cậu có ý gì thế, khinh tôi g?”
“Không phải…”
“Hay là sợ tôi dây dưa với cậu? Yên tâm đi, cậu đã có Lý Hiểu Lan, tôi cũng đã có Vương Vĩ, mà tôi cũng không phải loại phụ nữ lăng loàn!”
“Không phải, không phải, tôi không có ý đó…”
Lý Lệ Mẫn nhét lại thẻ vào trong túi của Phạm Khôn: “Mặc dù điều kiện của chúng tôi không tốt, nhưng vẫn đỡ hơn cậu. Tiền này coi như là tôi cho cậu
mượn, khi nào cậu có của ăn của để rồi thì trả lại tôi”.
Thấy Lý Lệ Mẫn kiên quyết như vậy, Phạm Khôn cũng không nói gì thêm nữa, vì anh có thể cảm nhận
được tâm trạng của Lý Lệ Mẫn lúc này.
Đổi lại là người khác mà suy nghĩ, nếu Phạm Khôn đối mặt với Phương Nhã Đan và Lý Hiểu Lan mà anh từng yêu thầm, biết bọn họ đang gặp khó khăn, thì Phạm Khôn cũng sẽ giúp đỡ bọn họ mà không cần
báo đáp, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.
Anh nghĩ có lẽ bây giờ Lý Lệ Mẫn cũng đang ở trong tình trạng như thế.
“Vậy thì cảm ơn cậu, tôi phải đến bệnh viện ngay đây”.
Lý Lệ Mẫn thoải mái cười nói: “Tôi đến để đón cậu mà, đi thôi!”
Bọn họ xuống dưới tầng, Lý Lệ Mẫn cầm chìa khóa xe điện rồi hỏi: “Cậu lái tôi hay để tôi lái đây?”
“Chắc cậu cũng không cần đi đâu? Vương Vĩ còn ở
tiệm một mình…”
“Không sao đâu, giờ cao điểm buổi sáng cũng sắp qua rồi. Một mình anh ấy vẫn quản lý được. Thế thì cậu lái xe giúp tôi nhé! À, mà cậu có biết đi xe điện không đó?”
Đừng nói là xe điện, hồi còn ở nước S, Phạm Khôn
còn lái cả máy bay trực thăng lẫn xe tăng cơ.
Còn xe điện, lúc chiến đấu trên đường phố, Phạm Khôn thường xuyên là một tay lái xe, một tay cầm
súng bắn.
Phạm Khôn gật đầu. Sau đó khi khởi động xe điện, Lý Lệ Mẫn liền ngồi ra phía sau, ôm lấy eo anh rồi dựa mặt lên lưng anh, khiến cho Phạm Khôn cảm thấy mất
tự nhiên vô cùng.
Anh còn đang định vào chào tạm biệt với Vương
Vĩ, nhưng thấy Lý Lệ Mẫn như thế, anh vừa không dám ngăn Lý Lệ Mẫn lại, vừa không dám cứ như thế này vào chào Vương Vĩ, đành phải đi thằng đến bệnh viện mà không nói tiếng nào.
Lý Lệ Mẫn thật sự không cố ý trêu anh.
Vấn đề là xe điện hơi nhỏ, chỉ cần ngồi lên là Lý Lệ Mẫn đã phải ngồi gần sát lại với Phạm Khôn rồi, cho nên cô ấy mới thoải mái ôm eo của anh như vậy.
Đàn ông thích ngửi mùi hương trên người của phụ nữ thì phụ nữ cũng vậy. Trên người Phạm Khôn có một mùi nam tính mạnh mẽ tỏa ra, khiến Lý Lệ Mẫn vô
cùng sảng khoái.
Mặc dù bị Lý Lệ Mẫn dán chặt vào lưng, cả người Phạm Khôn đều nổi hết cả da gà lên, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng tự nhiên. Trong lòng anh thì như có dao chọc vào, cứ cảm thấy bản thân đã làm điều có
lỗi với Vương Vĩ.
Cả đoạn đường đi anh cứ im lặng, chỉ muốn nhanh
chóng đến bệnh viện.
Vừa mới đến cửa bệnh viện thì lại gặp Lưu Vân
Khôn cùng Lý Hiểu Lan đứng đó.
Lưu Vân Khôn luôn yêu thầm Lý Hiểu Lan và Phương Nhã Đan, nhưng hai người đẹp này không thích anh ta. Hơn nữa, Lý Hiểu Lan lại yêu Trương
Quốc Đống – người anh em chí cốt của anh ta, mà Phương Nhã Đan cao cao tại thượng thì lại càng là
người mà anh ta không thể với nổi.
Cho nên Lưu Vân Khôn đã lấy vợ vào ba năm trước. Cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không còn hy vọng gì nữa, ai ngờ hôm qua Lý Hiểu Lan đã gọi điện cho anh ta trong sự tức giận, bảo anh ta dạy dỗ Phạm Khôn một trận. Anh ta cảm thấy cơ hội của mình rốt cuộc cũng đã tới rồi.
Nếu Lý Hiểu Lan đã đăng ký kết hôn với Phạm Khôn, anh ta mà chen chân vào giữa thì Trương Quốc Đống cũng chẳng làm gì anh ta được. Vì thế từ sáng sớm anh ta đã muốn lấy lòng Lý Hiểu Lan, chạy đến đây thăm bố của cô.
Lý Hiểu Lan gặp Lưu Vân Khôn lúc mua đồ ăn sáng. Lưu Vân Khôn còn chưa biết Trương Quốc Đống ở bệnh viện, càng không biết anh ta bị Phạm Khôn đánh. Hai người bọn họ chưa kịp nói câu nào thì đã
gặp Phạm Khôn và Lý Lệ Mẫn.
“Ô, ai thế này, chẳng phải là Phạm Tiện nổi danh
khắp vùng đấy sao?“