Dương Vũ Hồng Trần cưỡi ngựa đi về phía con đường lớn, Diệp Từ vừa nhìn liền hiểu, bởi mọi thứ ở đại lục phía Nam này đều vô cùng quen thuộc với cô, tuy nhiên hiện giờ với thân phận mới này, cô phải tỏ vẻ mình không biết gì hết rồi. Thế là cô cũng quay đầu ngựa đi theo sau Dương Vũ Hồng Trần.
Cả hai từ lúc bắt đầu lên đường đều liên tục không ngừng tăng tốc, xem ra Dương Vũ Hồng Trần cũng biết rõ một mình cưỡi ngựa về thành là hành động vô cùng liều lĩnh, trận chiến ban nãy vừa mới kết thúc không lâu, nếu người của công hội kia hồi sinh quay lại đuổi giết thì kết cục của hắn nhất định sẽ rất thảm.
Diệp Từ hoàn toàn nhìn thấu được ý nghĩ của hắn, cho nên hắn tăng tốc cô cũng rút roi thúc ngựa, tập trung chạy không nói một lời.
Mãi đến khi bọn họ chạy qua hai bản đồ, chuẩn bị về đến thành Cự Phong thì Dương Vũ Hồng Trần mới chầm chậm giảm tốc độ, sau đó quay đầu nhìn Diệp Từ, hỏi: Công Tử, sao cô lại biết người của Hiệp Khách Đảo chuẩn bị đánh lén bọn tôi?
Hóa ra nhóm người kia là của công hội Hiệp Khách Đảo, Diệp Từ lật tìm trong trí nhớ một lúc mà vẫn không nhớ ra được ân oán thù địch giữa Hiệp Khách Đảo và Hắc Mai Thế Gia là như thế nào, có lẽ thời điểm bọn họ đánh nhau sống chết cô còn chẳng biết cũng chẳng quan tâm bọn họ là ai.
Nghe nói. Diệp Từ mỉm cười, đáp kiểu nửa thật nửa giả.
Câu trả lời này hiển nhiên không đủ để Dương Vũ Hồng Trần chấp nhận, hắn ghìm dây cương dừng ngựa lại, nhìn chằm chằm Diệp Từ: Nghe nói là sao?
Khóe môi Diệp Từ khẽ nhếch lên, chuyện này thật sự là cô tình cờ nghe người ta nói, có điều tính cô vốn không phải là người nhiều lời, mà cô cũng lười làm những chuyện giải thích phí thời gian này, cho nên cô cũng dừng ngựa lại, nhìn Dương Vũ Hồng Trần: Nghe nói là nghe nói, chú ý người bên cạnh mình.
Cô nói thế là có ý gì? Dương Vũ Hồng Trần biến sắc, hắn có thể quản lý được cả một công hội lớn làm sao lại không hiểu Diệp Từ muốn nói gì.
Diệp Từ biết câu nói của mình sẽ làm anh ta lo lắng, nhưng những chuyện như thế này làm sao có thể nói rõ ràng hết được? Lúc nãy cô chỉ tình cờ nghe được vài câu đối thoại, cũng không nhìn được mặt mũi hai người đó ra sao, đầu đuôi câu chuyện lại càng mù tịt, như thế làm sao có thể đem nó ra làm bằng chứng buộc tội chứ? Cho nên cô lập tức lắc đầu nói: Không có ý gì, tôi chỉ biết bao nhiêu đây thôi, chuyện còn lại cậu tự mình cẩn thận đi.
Nhưng mà... Dương Vũ Hồng Trần dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng lại không đoán được rõ ràng.
Lần này Diệp Từ quyết định mặc kệ anh ta, chân thúc bụng ngựa lập tức rời khỏi.
Như ban nãy đã nói, đại lục phía nam là vùng đất vô cùng quen thuộc với Diệp Từ, nói thế nào thì nơi này ngày trước cũng đã đem đến cho cô không ít tiền vàng. Cô vừa vào thành Cự Phong liền chạy đến kho hàng bổ sung thuốc nước, sau đó lại đến cửa hàng sửa chữa trang bị, cuối cùng tìm mua Phi Hành Toái Phiến. Có điều làm xong hết mọi chuyện cô lại chợt nghĩ nếu đã đến đây mà không đi luyện cấp có phải phí của giời lắm không? Lão Tứ chuyên về mặt quần công, bên ngoài thành Cự Phong lại trùng hợp có mấy bản đồ luyện cấp không tệ, nếu đem lão Tứ đến đây luyện cấp nhất định sẽ thu hoạch được không ít.
Diệp Từ quyết định xong liền dẫn lão Tứ đi ra khỏi thành Cự Phong.
Cấp bậc của mấy phó bản lân cận thành Cự Phong đều không cao lắm, trung bình đều là quái hình người cấp 15, tuy nhiên ở đây có ưu điểm là quái tập trung thành từng đám lớn, gặp người sẽ lập tức vây đánh, hơn nữa thời gian tái suất hiện cũng nhanh hơn nơi khác rất nhiều, cho nên nếu là người chơi mới thì sẽ không bao giờ chạy đến nơi này luyện cấp. Có điều những điểm này chẳng những không gây trở ngại gì cho Diệp Từ mà còn vô cùng phù hợp với điều kiện của cô.
Diệp Từ không làm chi rườm rà mà thả luôn lão Tứ ra để nó xông lên dùng kỹ năng quần thể nhanh chóng dọn sạch đám quái. Nếu chẳng may có cá lọt lưới thì Diệp Từ mới giương cung dọn dẹp, nhưng đa số mỗi lần đều không đến lượt Diệp Từ ra tay.
Quái ở đây cấp khá thấp nên Diệp Từ không nhận được điểm kinh nghiệm, nhưng với lão Tứ chỉ mới cấp một thì lại là nơi luyện cấp tuyệt vời.
Ba bốn ngày sau, cấp của lão Tứ đã tăng đến con số 17.
Hôm nay lúc Diệp Từ log out kiếm chút gì lót dạ, chợt nghe thấy tiếng lạch cạch mở khóa cửa, cô giật mình chợt nghĩ có lẽ ba mẹ và Bạch Mạch đã về liền vội vàng chạy ra cửa đón, hưng phấn kêu to: Ba mẹ, mọi người đã về!
Nhưng, xuất hiện trước mặt cô lại là một gương mặt xa lạ, cô giật mình ngẩng người, người nọ là một cậu thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, da dẻ trắng trẻo, sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ tâm trạng đang không được tốt lắm, tóm lại nói cho dễ hiểu thì biểu cảm của cậu bé này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt phấn chấn của Diệp Từ. Cậu bé ngẩng đầu mặt đối mặt với Diệp Từ, nhưng lại không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu với cô rồi bước tiếp vào trong xem như đã xong màn chào hỏi.
Ai đây?
Giữa lúc Diệp Từ đang ngẩng người thì Tả Tiểu Lan bước lên chen vào trong, lúc lách qua người Diệp Từ cũng không quên đẩy cô sang một bên: Lớn tướng rồi tránh chỗ nào, chắn trước làm gì? Thu phí qua đường à? Bà vừa nói vừa đưa tay kéo cậu bé kia về phía mình, cúi đầu dịu dàng nói: Phá Lãng, từ giờ đây sẽ là nhà của con, cứ thoải mái con nhé.
Diệp Từ đứng một bên nhìn Tả Tiểu Lan, không hiểu mô tê gì, sau đó lại thấy Diệp Nam Thiên bước vào, mũi hít hít quay sang nhìn cô, nói: Tiểu Từ à, con lại ăn uống linh tinh rồi. Trong nhà còn gì không, nhanh làm chút gì cho Phá Lãng ăn đi.
Diệp Từ lại tiếp tục choáng váng, chuyện gì đây?
Bạch Mạch là người vào nhà cuối cùng, vì anh chàng phải xách khá nhiều hành lý nên đi mất thời gian hơn, anh nhìn Diệp Từ đang ngơ ngác, nói: Không có gì đâu, sang đây phụ anh nhanh lên, ở dưới vẫn còn đồ đấy.
Cô thấy Bạch Mạch tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc đứng ngay cửa, dù chưa theo kịp vấn đề nhưng vẫn chạy đến phụ giúp mang vào phòng, kế đó nhanh chóng kéo anh xuống lầu, tình huống gì mà quái lạ thế này, cô nhất định phải tìm người hiểu rõ mà phổ cập thông tin mới được.
Bạch Mạch là một người dễ tính thế nên cũng không chơi trò úp úp mở mở với Diệp Từ, trong lúc bê đồ đã từ tốn kể hết mọi chuyện cho cô nghe, hóa ra cậu bé kia là Đàm Phá Lãng, cháu trai của thầy giáo Tả Tiểu Lan.
Bố mẹ và ông bà của cậu bé đều đã mất vì tai nạn máy bay, gia đình thầy Đàm lại không có bà con thân thích gì cho nên hậu sự đều do những học trò cũ của thầy đến cùng nhau thu xếp. Mọi chuyện cơ bản đều đã xong xuôi, chỉ còn mỗi cậu bé vị thành niên không có người giám hộ, bản thân cậu bé không muốn đến cô nhi viện nên cuối cùng nhóm học sinh quyết định nhận nuôi đứa trẻ này.
Bởi vì tình cảm của Tả Tiểu Lan và thầy Đàm rất sâu nặng nên nhất quyết tranh cãi, cuối cùng mới đưa được cậu bé về nhà mình.
À ra thế. Diệp Từ hai tay đang gắng sức bê một túi đồ thật nặng, vừa thở hổn hển vừa nói: Đống này đều của thằng nhóc đấy?
Cũng không hẳn. Bạch Mạch phì phò đáp, dù anh là con trai, thể lực không tệ nhưng khuân đồ đi tới đi lui nhiều chuyến như vậy cũng phải thở dốc.
Đứa bé ấy ở chung phòng với anh à?
Ừ, dĩ nhiên rồi, không lẽ ở chung với em? Bạch Mạch vừa đáp vừa liếc nhìn Diệp Từ, anh cảm thấy mới mấy ngày không gặp mà IQ của em gái mình hình như bị giảm xuống rồi.
Dẹp đi. Khà khà, em nhắc anh chuyện này nhé, nhà mình không có dư giường đâu, cậu nhóc đó ở phòng anh thì anh chuẩn bị kiếp ngủ sàn nhà đi. Diệp Từ hả hê cười nói.
Lần này đến lượt Bạch Mạch u sầu: Trời ơi anh quên mất, giờ còn đang là mùa đông...
Tuy cả hai phải vất vả dọn dẹp đến tận buổi cơm tối nhưng trên bàn cơm, Diệp Từ vẫn rất nhiệt tình với Đàm Phá Lãng. Một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi bỗng nhiên mất hết người thân, chuyện này chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi...
Nhìn bộ dạng Đàm Phá Lãng rõ ràng vẫn còn chưa vượt qua được cú shock này, chén cơm mới vơi đi một phần ba đã buông đũa. Tả Tiểu Lan thấy vẻ mặt này của cậu bé lòng lại càng đau hơn, bà vội vàng bảo cậu bé đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi.
Đêm đến Bạch Mạch vẫn được ngủ trên giường, vì giường phòng anh là loại một thước rưỡi nên hai người nằm vẫn đủ, nhưng anh lại không thấy thoải mái chút nào. Thêm nữa là vì cả đêm Đàm Phá Lãng luôn im lặng, sự im lặng này cho Bạch Mạch cảm giác không bình thường chút nào.
Sáng hôm sau lúc Bạch Mạch thức dậy đã thấy Đàm Phá Lãng ngồi bên góc giường, lặng lẽ nhìn chiếc máy game Vận Mệnh mà thẩn thờ. Anh tưởng là đứa bé này lại thả hồn vào cõi thần tiên nữa rồi nên cũng không hỏi nhiều, chỉ xoa đầu bảo nhóc ngủ thêm một chút.
Thế nhưng Bạch Mạch vừa bước khỏi phòng thì Đàm Phá Lãng cũng đứng dậy theo sau. Đi được mấy bước, cậu ngẩng đầu nhìn vào phòng Diệp Từ, không ngờ trong phòng cô gái kia cũng có một cái máy game, cậu nhóc giật mình sững người một lúc lâu, mãi đến khi Tả Tiểu Lan đến gọi cậu vào bàn ăn cơm thì cậu mới sực tỉnh người, bước đến bên bàn lặng lẽ ngồi xuống.
Phá Lãng, ăn cái này đi, món này là món sở trường của dì đấy, hai anh chị đều rất thích nó. Tả Tiểu Lan gắp vào bát Đàm Phá Lãng một miếng cá rán vàng óng.
Con cám ơn. Đàm Phá Lãng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng cám ơn một tiếng.
Cám ơn gì chứ, lát nữa chú với dì và hai anh chị ra ngoài mua sắm, con có muốn đi không? Diệp Nam Thiên cười nói.
Con không muốn đi. Đàm Phá Lãng đáp với giọng be bé.
Câu trả lời này làm Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên đang bày ra vẻ mặt hưng phấn tái đi, không khí trên bàn cơm thoáng cái trở nên gượng gạo.
Diệp Từ liếc mắt nhìn Đàm Phá Lãng ngồi cạnh mình đang cúi đầu và cơm, híp mắt, từ tốn nói: Ngày tháng còn dài, mới đó mà đã tự biến cuộc sống mình trở nên thê thảm như vậy thì sau này còn tâm trí đâu mà xem phim bi kịch nữa.
Trẻ nhỏ ở tuổi vị thành niên, nhất là độ mười bốn mười lăm tuổi thường rất hay muốn có người hiểu mình, nhưng đôi khi cũng có người thích nuông chiều bản thân, nuôi những ý nghĩ phản nghịch, muốn có thể buông thả một chút, bất cần một chút...
Dương Vũ Hồng Trần cưỡi ngựa đi về phía con đường lớn, Diệp Từ vừa nhìn liền hiểu, bởi mọi thứ ở đại lục phía Nam này đều vô cùng quen thuộc với cô, tuy nhiên hiện giờ với thân phận mới này, cô phải tỏ vẻ mình không biết gì hết rồi. Thế là cô cũng quay đầu ngựa đi theo sau Dương Vũ Hồng Trần.
Cả hai từ lúc bắt đầu lên đường đều liên tục không ngừng tăng tốc, xem ra Dương Vũ Hồng Trần cũng biết rõ một mình cưỡi ngựa về thành là hành động vô cùng liều lĩnh, trận chiến ban nãy vừa mới kết thúc không lâu, nếu người của công hội kia hồi sinh quay lại đuổi giết thì kết cục của hắn nhất định sẽ rất thảm.
Diệp Từ hoàn toàn nhìn thấu được ý nghĩ của hắn, cho nên hắn tăng tốc cô cũng rút roi thúc ngựa, tập trung chạy không nói một lời.
Mãi đến khi bọn họ chạy qua hai bản đồ, chuẩn bị về đến thành Cự Phong thì Dương Vũ Hồng Trần mới chầm chậm giảm tốc độ, sau đó quay đầu nhìn Diệp Từ, hỏi: Công Tử, sao cô lại biết người của Hiệp Khách Đảo chuẩn bị đánh lén bọn tôi?
Hóa ra nhóm người kia là của công hội Hiệp Khách Đảo, Diệp Từ lật tìm trong trí nhớ một lúc mà vẫn không nhớ ra được ân oán thù địch giữa Hiệp Khách Đảo và Hắc Mai Thế Gia là như thế nào, có lẽ thời điểm bọn họ đánh nhau sống chết cô còn chẳng biết cũng chẳng quan tâm bọn họ là ai.
Nghe nói. Diệp Từ mỉm cười, đáp kiểu nửa thật nửa giả.
Câu trả lời này hiển nhiên không đủ để Dương Vũ Hồng Trần chấp nhận, hắn ghìm dây cương dừng ngựa lại, nhìn chằm chằm Diệp Từ: Nghe nói là sao?
Khóe môi Diệp Từ khẽ nhếch lên, chuyện này thật sự là cô tình cờ nghe người ta nói, có điều tính cô vốn không phải là người nhiều lời, mà cô cũng lười làm những chuyện giải thích phí thời gian này, cho nên cô cũng dừng ngựa lại, nhìn Dương Vũ Hồng Trần: Nghe nói là nghe nói, chú ý người bên cạnh mình.
Cô nói thế là có ý gì? Dương Vũ Hồng Trần biến sắc, hắn có thể quản lý được cả một công hội lớn làm sao lại không hiểu Diệp Từ muốn nói gì.
Diệp Từ biết câu nói của mình sẽ làm anh ta lo lắng, nhưng những chuyện như thế này làm sao có thể nói rõ ràng hết được? Lúc nãy cô chỉ tình cờ nghe được vài câu đối thoại, cũng không nhìn được mặt mũi hai người đó ra sao, đầu đuôi câu chuyện lại càng mù tịt, như thế làm sao có thể đem nó ra làm bằng chứng buộc tội chứ? Cho nên cô lập tức lắc đầu nói: Không có ý gì, tôi chỉ biết bao nhiêu đây thôi, chuyện còn lại cậu tự mình cẩn thận đi.
Nhưng mà... Dương Vũ Hồng Trần dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng lại không đoán được rõ ràng.
Lần này Diệp Từ quyết định mặc kệ anh ta, chân thúc bụng ngựa lập tức rời khỏi.
Như ban nãy đã nói, đại lục phía nam là vùng đất vô cùng quen thuộc với Diệp Từ, nói thế nào thì nơi này ngày trước cũng đã đem đến cho cô không ít tiền vàng. Cô vừa vào thành Cự Phong liền chạy đến kho hàng bổ sung thuốc nước, sau đó lại đến cửa hàng sửa chữa trang bị, cuối cùng tìm mua Phi Hành Toái Phiến. Có điều làm xong hết mọi chuyện cô lại chợt nghĩ nếu đã đến đây mà không đi luyện cấp có phải phí của giời lắm không? Lão Tứ chuyên về mặt quần công, bên ngoài thành Cự Phong lại trùng hợp có mấy bản đồ luyện cấp không tệ, nếu đem lão Tứ đến đây luyện cấp nhất định sẽ thu hoạch được không ít.
Diệp Từ quyết định xong liền dẫn lão Tứ đi ra khỏi thành Cự Phong.
Cấp bậc của mấy phó bản lân cận thành Cự Phong đều không cao lắm, trung bình đều là quái hình người cấp , tuy nhiên ở đây có ưu điểm là quái tập trung thành từng đám lớn, gặp người sẽ lập tức vây đánh, hơn nữa thời gian tái suất hiện cũng nhanh hơn nơi khác rất nhiều, cho nên nếu là người chơi mới thì sẽ không bao giờ chạy đến nơi này luyện cấp. Có điều những điểm này chẳng những không gây trở ngại gì cho Diệp Từ mà còn vô cùng phù hợp với điều kiện của cô.
Diệp Từ không làm chi rườm rà mà thả luôn lão Tứ ra để nó xông lên dùng kỹ năng quần thể nhanh chóng dọn sạch đám quái. Nếu chẳng may có cá lọt lưới thì Diệp Từ mới giương cung dọn dẹp, nhưng đa số mỗi lần đều không đến lượt Diệp Từ ra tay.
Quái ở đây cấp khá thấp nên Diệp Từ không nhận được điểm kinh nghiệm, nhưng với lão Tứ chỉ mới cấp một thì lại là nơi luyện cấp tuyệt vời.
Ba bốn ngày sau, cấp của lão Tứ đã tăng đến con số .
Hôm nay lúc Diệp Từ log out kiếm chút gì lót dạ, chợt nghe thấy tiếng lạch cạch mở khóa cửa, cô giật mình chợt nghĩ có lẽ ba mẹ và Bạch Mạch đã về liền vội vàng chạy ra cửa đón, hưng phấn kêu to: Ba mẹ, mọi người đã về!
Nhưng, xuất hiện trước mặt cô lại là một gương mặt xa lạ, cô giật mình ngẩng người, người nọ là một cậu thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, da dẻ trắng trẻo, sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ tâm trạng đang không được tốt lắm, tóm lại nói cho dễ hiểu thì biểu cảm của cậu bé này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt phấn chấn của Diệp Từ. Cậu bé ngẩng đầu mặt đối mặt với Diệp Từ, nhưng lại không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu với cô rồi bước tiếp vào trong xem như đã xong màn chào hỏi.
Ai đây?
Giữa lúc Diệp Từ đang ngẩng người thì Tả Tiểu Lan bước lên chen vào trong, lúc lách qua người Diệp Từ cũng không quên đẩy cô sang một bên: Lớn tướng rồi tránh chỗ nào, chắn trước làm gì? Thu phí qua đường à? Bà vừa nói vừa đưa tay kéo cậu bé kia về phía mình, cúi đầu dịu dàng nói: Phá Lãng, từ giờ đây sẽ là nhà của con, cứ thoải mái con nhé.
Diệp Từ đứng một bên nhìn Tả Tiểu Lan, không hiểu mô tê gì, sau đó lại thấy Diệp Nam Thiên bước vào, mũi hít hít quay sang nhìn cô, nói: Tiểu Từ à, con lại ăn uống linh tinh rồi. Trong nhà còn gì không, nhanh làm chút gì cho Phá Lãng ăn đi.
Diệp Từ lại tiếp tục choáng váng, chuyện gì đây?
Bạch Mạch là người vào nhà cuối cùng, vì anh chàng phải xách khá nhiều hành lý nên đi mất thời gian hơn, anh nhìn Diệp Từ đang ngơ ngác, nói: Không có gì đâu, sang đây phụ anh nhanh lên, ở dưới vẫn còn đồ đấy.
Cô thấy Bạch Mạch tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc đứng ngay cửa, dù chưa theo kịp vấn đề nhưng vẫn chạy đến phụ giúp mang vào phòng, kế đó nhanh chóng kéo anh xuống lầu, tình huống gì mà quái lạ thế này, cô nhất định phải tìm người hiểu rõ mà phổ cập thông tin mới được.
Bạch Mạch là một người dễ tính thế nên cũng không chơi trò úp úp mở mở với Diệp Từ, trong lúc bê đồ đã từ tốn kể hết mọi chuyện cho cô nghe, hóa ra cậu bé kia là Đàm Phá Lãng, cháu trai của thầy giáo Tả Tiểu Lan.
Bố mẹ và ông bà của cậu bé đều đã mất vì tai nạn máy bay, gia đình thầy Đàm lại không có bà con thân thích gì cho nên hậu sự đều do những học trò cũ của thầy đến cùng nhau thu xếp. Mọi chuyện cơ bản đều đã xong xuôi, chỉ còn mỗi cậu bé vị thành niên không có người giám hộ, bản thân cậu bé không muốn đến cô nhi viện nên cuối cùng nhóm học sinh quyết định nhận nuôi đứa trẻ này.
Bởi vì tình cảm của Tả Tiểu Lan và thầy Đàm rất sâu nặng nên nhất quyết tranh cãi, cuối cùng mới đưa được cậu bé về nhà mình.
À ra thế. Diệp Từ hai tay đang gắng sức bê một túi đồ thật nặng, vừa thở hổn hển vừa nói: Đống này đều của thằng nhóc đấy?
Cũng không hẳn. Bạch Mạch phì phò đáp, dù anh là con trai, thể lực không tệ nhưng khuân đồ đi tới đi lui nhiều chuyến như vậy cũng phải thở dốc.
Đứa bé ấy ở chung phòng với anh à?
Ừ, dĩ nhiên rồi, không lẽ ở chung với em? Bạch Mạch vừa đáp vừa liếc nhìn Diệp Từ, anh cảm thấy mới mấy ngày không gặp mà IQ của em gái mình hình như bị giảm xuống rồi.
Dẹp đi. Khà khà, em nhắc anh chuyện này nhé, nhà mình không có dư giường đâu, cậu nhóc đó ở phòng anh thì anh chuẩn bị kiếp ngủ sàn nhà đi. Diệp Từ hả hê cười nói.
Lần này đến lượt Bạch Mạch u sầu: Trời ơi anh quên mất, giờ còn đang là mùa đông...
Tuy cả hai phải vất vả dọn dẹp đến tận buổi cơm tối nhưng trên bàn cơm, Diệp Từ vẫn rất nhiệt tình với Đàm Phá Lãng. Một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi bỗng nhiên mất hết người thân, chuyện này chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi...
Nhìn bộ dạng Đàm Phá Lãng rõ ràng vẫn còn chưa vượt qua được cú shock này, chén cơm mới vơi đi một phần ba đã buông đũa. Tả Tiểu Lan thấy vẻ mặt này của cậu bé lòng lại càng đau hơn, bà vội vàng bảo cậu bé đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi.
Đêm đến Bạch Mạch vẫn được ngủ trên giường, vì giường phòng anh là loại một thước rưỡi nên hai người nằm vẫn đủ, nhưng anh lại không thấy thoải mái chút nào. Thêm nữa là vì cả đêm Đàm Phá Lãng luôn im lặng, sự im lặng này cho Bạch Mạch cảm giác không bình thường chút nào.
Sáng hôm sau lúc Bạch Mạch thức dậy đã thấy Đàm Phá Lãng ngồi bên góc giường, lặng lẽ nhìn chiếc máy game Vận Mệnh mà thẩn thờ. Anh tưởng là đứa bé này lại thả hồn vào cõi thần tiên nữa rồi nên cũng không hỏi nhiều, chỉ xoa đầu bảo nhóc ngủ thêm một chút.
Thế nhưng Bạch Mạch vừa bước khỏi phòng thì Đàm Phá Lãng cũng đứng dậy theo sau. Đi được mấy bước, cậu ngẩng đầu nhìn vào phòng Diệp Từ, không ngờ trong phòng cô gái kia cũng có một cái máy game, cậu nhóc giật mình sững người một lúc lâu, mãi đến khi Tả Tiểu Lan đến gọi cậu vào bàn ăn cơm thì cậu mới sực tỉnh người, bước đến bên bàn lặng lẽ ngồi xuống.
Phá Lãng, ăn cái này đi, món này là món sở trường của dì đấy, hai anh chị đều rất thích nó. Tả Tiểu Lan gắp vào bát Đàm Phá Lãng một miếng cá rán vàng óng.
Con cám ơn. Đàm Phá Lãng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng cám ơn một tiếng.
Cám ơn gì chứ, lát nữa chú với dì và hai anh chị ra ngoài mua sắm, con có muốn đi không? Diệp Nam Thiên cười nói.
Con không muốn đi. Đàm Phá Lãng đáp với giọng be bé.
Câu trả lời này làm Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên đang bày ra vẻ mặt hưng phấn tái đi, không khí trên bàn cơm thoáng cái trở nên gượng gạo.
Diệp Từ liếc mắt nhìn Đàm Phá Lãng ngồi cạnh mình đang cúi đầu và cơm, híp mắt, từ tốn nói: Ngày tháng còn dài, mới đó mà đã tự biến cuộc sống mình trở nên thê thảm như vậy thì sau này còn tâm trí đâu mà xem phim bi kịch nữa.
Trẻ nhỏ ở tuổi vị thành niên, nhất là độ mười bốn mười lăm tuổi thường rất hay muốn có người hiểu mình, nhưng đôi khi cũng có người thích nuông chiều bản thân, nuôi những ý nghĩ phản nghịch, muốn có thể buông thả một chút, bất cần một chút...