Nếu bạn là người trùng sinh từ tương lai mười năm trước thì việc bạn sẽ làm gì? Đáp án được đa số người chọn nhất chính là trữ hàng.
Trữ hàng ở đây có rất nhiều dạng, ví như trữ bất động sản, cổ phiếu... vâng vâng và vâng vâng.
Đương nhiên Diệp Từ làm sao thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này được, chẳng qua cô không có tiền để lưu trữ những thứ có giá trị như vậy ở hiện thực, thế nên hiện giờ sở thích mới của cô là cất hết những thứ có-khả-năng tái sử dụng vào trong kho hàng.
Ai dám chắc những thứ bỏ đi ở thời điểm này về sau cũng sẽ vẫn như thế? Có thứ hiện giờ chẳng đáng một xu nhưng ít nhất vài năm nữa dù có mấy trăm hay cả ngàn đồng vàng cũng đừng mơ mà mua được.
Bản thân Diệp Từ trước giờ vẫn luôn thấy mình chẳng hề có nét nào giống con gái. Ví như cô không thích đi dạo phố, không thích trang sức cũng không thích mua sắm quần áo. Tuy nhiên mỗi khi cô đến khu phố chuyên bán đấu giá thì cô lại cảm thấy mình là một phụ nữ đích thực.
Quyết tâm gom hết cho bằng được!!!
Thảo dược này, mảnh vỡ bảo thạch này, nguyên phụ liệu này... tất cả đều không thoát được cặp mặt của cô.
Trước khi bắt đầu buổi 'săn hàng', cô cũng không quên mang hết những trang bị cô thu được từ phó bản đến phòng đấu giá, rồi bán ra với cái danh giấu tên.
Tính đi tính lại, cô thực chẳng khác một kẻ phá của là bao.
Mỗi ngày cô đánh phó bản thu được không ít trang bị, dù hiện giờ chưa mở cửa đổi tiền giữa thế giới ảo và thật nhưng một ngày bèo lắm cô cũng thu vào được cả ngàn đồng vàng, thế mà tất cả tiền bạc cô đổ vào việc mua hàng lưu trữ hết.
Diệp Từ vác bao hàng mình vừa 'săn' được đến ngân hàng lớn nhất thành Hồng Hồ.
Tôi muốn mở một cái kho, loại có năm mươi ô. Diệp Từ lấy năm trăm đồng vàng ném cho người giữ kho.
A, hóa ra là tiểu thư Công Tử U, thật vinh hạnh được gặp lại cô. Người giữ kho hàng vừa thấy Diệp Từ lập tức bày ra vẻ mặt nịnh bợ, nếu không phải ông ta có mặc quần áo, e là Diệp Từ có thể tưởng tượng ra được cái đuôi của ông ta đang không ngừng đu đưa về phía mình.
Có thể được người quản lý kho hàng ở ngân hàng nịnh bợ ra mặt như thế nào phải chuyện dễ dàng, trừ việc điểm danh vọng tại thành Hồng Hồ phải đạt đến mức độ hữu nghị thì việc quan trọng hơn, ừ thì phải có tiền. Bạn phải gửi vào ngân hàng này một số tiền nhất định.
Ví như Diệp Từ, tiền cô gửi trong ngân hàng này đã vượt qua con số 5000 đồng vàng rồi, thế nên người quản lý đón tiếp cô nồng nhiệt như vậy cũng là chuyện hiển nhiên.
Diệp Từ mở kho, cất hàng vào, ngay lúc cô định dọn dẹp lại một chút bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn riêng: Tiểu Từ, cậu có đấy không?
Là Dịch Thương.
Cách nói chuyện của cậu ta có chút dè chừng, làm người ta có cảm giác như có chuyện gì khó nói.
Mình đây, có chuyện gì?
Hiện giờ cậu có rỗi không?
Mình rỗi. Diệp Từ vừa trả lời vừa bắt đầu công việc dọn dẹp kho hàng, rõ ràng công việc này là một việc khá là tốn sức.
Cậu có thể đến tổng bộ công hội một chuyến không?
Về tổng bộ công hội? Diệp Từ ngẫm nghĩ, đúng là đã rất lâu rồi cô chưa về nơi ấy, lâu đến mức cô quên mất mình đã vào một công hội.
Có chuyện gì không?
Chị Lam bảo cậu về đây có chuyện muốn trao đổi với cậu. Giọng nói của Dịch Thương càng lúc càng nhỏ, nghe cứ như bên cạnh cậu ta đang có người khiến cậu không tiện nói chuyện.
Chị Lam? Diệp Từ nghĩ mãi không ra đây là ai, trong số những người cô quen biết dường như chẳng có ai gọi là chị Lam cả.
À... chị Lam... là người quản lý của công hội. Giọng nói của Dịch Thương đã nhỏ đến mức Diệp Từ phải cố gắng tập trung mới nghe rõ được.
Được, mình sẽ lập tức quay về. Diệp Từ đoán Dịch Thương có lẽ đang không tiện nói nhiều, nên cô không hỏi thêm gì nữa, đồng ý yêu cầu của cậu ta rồi ngắt trò chuyện.
Diệp Từ nhìn kho hàng vô cùng lộn xộn của mình thở dài một hơi, xem ra phải đợi lần sau đến rồi dọn luôn một thể. Cô rời kho hàng chạy đến chỗ NPC công hội, đưa vài đồng bạc liền dễ dàng trở về tổng bộ công hội một cách nhanh chóng.
Nơi này so với lần đầu Diệp Từ đến quả thực đã thay đổi không ít, chẳng những có thêm nhiều tòa nhà mà những trang bị tại đây cũng cao cấp hơn hẳn. Xem Ra Thiên Sơn Tà Dương đã đổ vào công hội này không ít tiền. Cô đứng cạnh NPC, quan sát mọi thứ xung quanh, trong lúc cô đang không biết mình phải đi đâu tìm Dịch Thương, chuẩn bị gửi tin nhắn cho bạn mình thì chợt nghe tiếng trò chuyện vang lên phía trong căn phòng phía bên phải của cô.
Người nói là một cô gái, chỉ nghe thôi cũng biết cô ta đang cực kỳ tức giận bởi vì giọng nói càng lúc càng cao vút.
Bạn của cậu rốt cuộc có gì hơn người chứ? Lén lút trốn đi đánh phó bản, thu được thủ sát thì trốn không về công hội luôn, đã thế còn dám đóng toàn bộ kênh trò chuyện nữa. Tôi gọi cậu ta về đây từ ngày nào rồi mà đến giờ còn chưa thấy xuất hiện? Hắn nghĩ hắn là ai? Tưởng tôi không dám đá hắn ra khỏi công hội này sao? Tôi nói cho cậu biết nhé Bên Trái, công hội Thiết Huyết Chiến Mâu chúng ta là một tập thể đoàn kết, không chứa chấp những con người thích theo chủ nghĩa cá nhân...
Diệp Từ tựa cửa nhìn vào liền thấy rõ mọi chuyện đang xảy ra trong phòng.
Một nữ Mục Sư loài người đang đưa lưng về phía cô, mặt đối mặt với Bên Trái mà không ngừng gào thét. Bên Trái đứng bên cạnh cúi đầu, không đáp tiếng nào.
Nữ Mục Sư này Diệp Từ đã từng nghe nhắc đến, là Khổng Tước Lam. Ban nãy Dịch Thương úp úp mở mở không dám nói thẳng tên người kia nên Diệp Từ mới không nhớ ra được, lúc này chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cô đã đoán được ngay.
Khổng Tước Lam, tổng quản lý nhân sự của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, là đối tượng thầm mến của biến bao thanh niên trong công hội, dung mạo cũng chính là thứ mà cô tự hào nhất. Bởi vì là mỹ nữ nên khó tránh tính tình cô ta có chút khó chịu, những thành viên nam trong công hội bình thường cũng đều dung túng chiều chuộng cô nên dần dần khiến cô mắc phải căn bệnh công chúa.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ tức giận của cô ta, Diệp Từ liền biết mình đã đắc tội với vị mỹ nữ kia rồi.
Khi Dịch Thương bị Khổng Tước Lam mắng đến nỗi không ngóc đầu lên được nữa, Diệp Từ vươn tay gõ nhẹ vào cửa.
Cốc cốc... tiếng gõ cửa tuy không lớn nhưng đủ để báo cho hai người trong phòng biết có sự tồn tại của người thứ ba.
Bên Trái ngẩng đầu lên, thấy Diệp Từ đang tựa đầu vào khung cửa mà kích động không thôi, có điều cậu ta chưa kịp lên tiếng thì Khổng Tước Lam đã hét lên như một quả bom vừa được giật kíp nổ.
Cô là ai? Không biết đây là phòng làm việc của ban quản lý sao? Không thấy tôi đang bận sao? Không có chút kỷ luật gì thế hả? Cô là người của phân đội nào, báo danh nhanh lên.
Diệp Từ nhìn Khổng Tước Lam đang hét vào mặt mình, từ tốn mỉm cười nhìn cô, đáp: Tôi là Công Tử U...
Công Tử U, phân đội nào? Cái loại người không có kỹ luật phải bị xử phạt, tôi sẽ trừ điểm DKP của cô... Khổng Tước Lam lại bắn một tràng súng liên thanh, rồi bỗng nhiên cô ngừng lại như bị người ta bấm nút pause vậy.
Cô quan sát Diệp Từ một lượt từ trên xuống dưới, khóe mi chớp chớp: Cô là Công Tử U? Cô là nữ?
Đôi tai yêu tinh của Diệp Từ khẽ giật giật, mỉm cười nói: Nếu hệ thống không xác định sai thì đúng thật tôi là nữ.
Lần này đến lượt Khổng Tước Lam im lặng, cô trừng mắt nhìn Diệp Từ một lúc lâu mà không nói câu nào. Ở trước mặt người khác mắng người ta không đáng một xu rồi lại bị chính đối tượng ấy bắt gặp, tình huống này dù là ai cũng không thể tiếp tục giữ vẻ mặt kiêu ngạo trước đấy nữa.
Tìm tôi có chuyện gì?
Công hội chuẩn bị kết thúc hoạt động đánh phó bản Hang Động Băng Giá, ba ngày sau bắt đầu tập trung đánh phó bản Hầm Ngục Tàn Khốc, tất cả người chơi có GS trên 100 đều phải tham gia, không cho phép đi cùng người ngoài. Tuy Khổng Tước Lam vì chuyện bị Diệp Từ bắt quả tang mà bớt đi vẻ kiêu ngạo nhưng trong lời nói vẫn đầy sự khinh bỉ, nhất là câu nói sau cùng, dường như Diệp Từ loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng của cô ta khi nói đến mấy chữ 'không cho phép đi cùng người ngoài'.
GS của tôi chỉ có 85 thôi. Diệp Từ bình thản nói.
Khổng Tước Lam nghe thế liền mở bảng thông tin của Diệp Từ ra xem, vẻ mặt càng khinh thường hơn, quả nhiên cái cô Công Tử U này chỉ là một người bình thường, trang bị tồi tàn đến đáng thương. Người như thế cũng có thể đánh hạ được phó bản Hang Động Băng Giá cấp độ khó sao?
Xem ra là nhờ may mắn vào được đội tốt rồi.
Tuy vậy trong lòng Khổng Tước Lam vẫn cảm thấy không được thoải mái, cô đóng lại bản thông tin của Diệp Từ, nói: Tôi không quan tâm đến chuyện đấy, tôi chỉ thông báo cho cô như thế thôi, nếu điểm GS không đạt 100 thì cũng phải đi, nhưng sẽ vào đội dự bị. Khổng Tước Lam nói xong liền quay người bỏ đi, dường như không muốn ở lại căn phòng này một giây phút nào nữa.
Cô thực không hiểu nổi một người như thế này mà Thiên Sơn Tà Dương còn dặn dò cô phải đặc biệt chú ý đến? Vì sao chứ?
Đợi Khổng Tước Lam rời khỏi phòng và đi thật ra, Bên Trái mới thở dài một hơi, nhìn Diệp Từ mà xấu hổ cười nói: Tiểu Từ, cậu đừng để ý, chị Lam phải quản lý nhiều việc nên cần phải có chút khí thế, chị ấy không phải châm chích cậu đâu.
Diệp Từ gật đầu, lặng lẽ nhìn Bên Trái, nói: Dịch Thương, có nhiều thứ cậu thấy thích nhưng chưa chắc đã hợp với mình, đừng cố với lấy những thứ không phải của mình, chỉ chuốc khổ vào thân mà thôi.
Tiểu Từ, ý cậu là... Bên Trái có chút không hiểu.
Diệp Từ xua tay ý bảo không có gì rồi xoay người rời khỏi. Rõ ràng Dịch Thương rất thích Khổng Tước Lam, đối với một cô gái kiêu ngạo như vậy, nếu có người đàn ông e sợ cô ấy, không phải vì cô ấy giỏi mà bởi vì do thích cô ấy mà thôi.
Nhưng có một số dù có cố gắng thế nào cũng không thể có tương lai, đấy chính là như Dịch Thương và Khổng Tước Lam.
Nếu theo tính cách của Diệp Từ, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ khuất phục trước uy hiếp, hay làm việc theo quy tắc, cô hoàn toàn có thể mặc kệ Khổng Tước Lam. Nhưng giờ cô quyết định nghe theo sự sắp xếp của họ, ba ngày sau cùng công hội đi đánh phó bản, dù là ở đội dự bị.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là câu nói ban nãy của Khổng Tước Lam đã xoáy sâu vào đáy lòng cô.
Công hội Thiết Huyết Chiến Mâu chúng ta là một tập thể đoàn kết, không chứa chấp những con người thích theo chủ nghĩa cá nhân...
Nếu bạn là người trùng sinh từ tương lai mười năm trước thì việc bạn sẽ làm gì? Đáp án được đa số người chọn nhất chính là trữ hàng.
Trữ hàng ở đây có rất nhiều dạng, ví như trữ bất động sản, cổ phiếu... vâng vâng và vâng vâng.
Đương nhiên Diệp Từ làm sao thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này được, chẳng qua cô không có tiền để lưu trữ những thứ có giá trị như vậy ở hiện thực, thế nên hiện giờ sở thích mới của cô là cất hết những thứ có-khả-năng tái sử dụng vào trong kho hàng.
Ai dám chắc những thứ bỏ đi ở thời điểm này về sau cũng sẽ vẫn như thế? Có thứ hiện giờ chẳng đáng một xu nhưng ít nhất vài năm nữa dù có mấy trăm hay cả ngàn đồng vàng cũng đừng mơ mà mua được.
Bản thân Diệp Từ trước giờ vẫn luôn thấy mình chẳng hề có nét nào giống con gái. Ví như cô không thích đi dạo phố, không thích trang sức cũng không thích mua sắm quần áo. Tuy nhiên mỗi khi cô đến khu phố chuyên bán đấu giá thì cô lại cảm thấy mình là một phụ nữ đích thực.
Quyết tâm gom hết cho bằng được!!!
Thảo dược này, mảnh vỡ bảo thạch này, nguyên phụ liệu này... tất cả đều không thoát được cặp mặt của cô.
Trước khi bắt đầu buổi 'săn hàng', cô cũng không quên mang hết những trang bị cô thu được từ phó bản đến phòng đấu giá, rồi bán ra với cái danh giấu tên.
Tính đi tính lại, cô thực chẳng khác một kẻ phá của là bao.
Mỗi ngày cô đánh phó bản thu được không ít trang bị, dù hiện giờ chưa mở cửa đổi tiền giữa thế giới ảo và thật nhưng một ngày bèo lắm cô cũng thu vào được cả ngàn đồng vàng, thế mà tất cả tiền bạc cô đổ vào việc mua hàng lưu trữ hết.
Diệp Từ vác bao hàng mình vừa 'săn' được đến ngân hàng lớn nhất thành Hồng Hồ.
Tôi muốn mở một cái kho, loại có năm mươi ô. Diệp Từ lấy năm trăm đồng vàng ném cho người giữ kho.
A, hóa ra là tiểu thư Công Tử U, thật vinh hạnh được gặp lại cô. Người giữ kho hàng vừa thấy Diệp Từ lập tức bày ra vẻ mặt nịnh bợ, nếu không phải ông ta có mặc quần áo, e là Diệp Từ có thể tưởng tượng ra được cái đuôi của ông ta đang không ngừng đu đưa về phía mình.
Có thể được người quản lý kho hàng ở ngân hàng nịnh bợ ra mặt như thế nào phải chuyện dễ dàng, trừ việc điểm danh vọng tại thành Hồng Hồ phải đạt đến mức độ hữu nghị thì việc quan trọng hơn, ừ thì phải có tiền. Bạn phải gửi vào ngân hàng này một số tiền nhất định.
Ví như Diệp Từ, tiền cô gửi trong ngân hàng này đã vượt qua con số đồng vàng rồi, thế nên người quản lý đón tiếp cô nồng nhiệt như vậy cũng là chuyện hiển nhiên.
Diệp Từ mở kho, cất hàng vào, ngay lúc cô định dọn dẹp lại một chút bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn riêng: Tiểu Từ, cậu có đấy không?
Là Dịch Thương.
Cách nói chuyện của cậu ta có chút dè chừng, làm người ta có cảm giác như có chuyện gì khó nói.
Mình đây, có chuyện gì?
Hiện giờ cậu có rỗi không?
Mình rỗi. Diệp Từ vừa trả lời vừa bắt đầu công việc dọn dẹp kho hàng, rõ ràng công việc này là một việc khá là tốn sức.
Cậu có thể đến tổng bộ công hội một chuyến không?
Về tổng bộ công hội? Diệp Từ ngẫm nghĩ, đúng là đã rất lâu rồi cô chưa về nơi ấy, lâu đến mức cô quên mất mình đã vào một công hội.
Có chuyện gì không?
Chị Lam bảo cậu về đây có chuyện muốn trao đổi với cậu. Giọng nói của Dịch Thương càng lúc càng nhỏ, nghe cứ như bên cạnh cậu ta đang có người khiến cậu không tiện nói chuyện.
Chị Lam? Diệp Từ nghĩ mãi không ra đây là ai, trong số những người cô quen biết dường như chẳng có ai gọi là chị Lam cả.
À... chị Lam... là người quản lý của công hội. Giọng nói của Dịch Thương đã nhỏ đến mức Diệp Từ phải cố gắng tập trung mới nghe rõ được.
Được, mình sẽ lập tức quay về. Diệp Từ đoán Dịch Thương có lẽ đang không tiện nói nhiều, nên cô không hỏi thêm gì nữa, đồng ý yêu cầu của cậu ta rồi ngắt trò chuyện.
Diệp Từ nhìn kho hàng vô cùng lộn xộn của mình thở dài một hơi, xem ra phải đợi lần sau đến rồi dọn luôn một thể. Cô rời kho hàng chạy đến chỗ NPC công hội, đưa vài đồng bạc liền dễ dàng trở về tổng bộ công hội một cách nhanh chóng.
Nơi này so với lần đầu Diệp Từ đến quả thực đã thay đổi không ít, chẳng những có thêm nhiều tòa nhà mà những trang bị tại đây cũng cao cấp hơn hẳn. Xem Ra Thiên Sơn Tà Dương đã đổ vào công hội này không ít tiền. Cô đứng cạnh NPC, quan sát mọi thứ xung quanh, trong lúc cô đang không biết mình phải đi đâu tìm Dịch Thương, chuẩn bị gửi tin nhắn cho bạn mình thì chợt nghe tiếng trò chuyện vang lên phía trong căn phòng phía bên phải của cô.
Người nói là một cô gái, chỉ nghe thôi cũng biết cô ta đang cực kỳ tức giận bởi vì giọng nói càng lúc càng cao vút.
Bạn của cậu rốt cuộc có gì hơn người chứ? Lén lút trốn đi đánh phó bản, thu được thủ sát thì trốn không về công hội luôn, đã thế còn dám đóng toàn bộ kênh trò chuyện nữa. Tôi gọi cậu ta về đây từ ngày nào rồi mà đến giờ còn chưa thấy xuất hiện? Hắn nghĩ hắn là ai? Tưởng tôi không dám đá hắn ra khỏi công hội này sao? Tôi nói cho cậu biết nhé Bên Trái, công hội Thiết Huyết Chiến Mâu chúng ta là một tập thể đoàn kết, không chứa chấp những con người thích theo chủ nghĩa cá nhân...
Diệp Từ tựa cửa nhìn vào liền thấy rõ mọi chuyện đang xảy ra trong phòng.
Một nữ Mục Sư loài người đang đưa lưng về phía cô, mặt đối mặt với Bên Trái mà không ngừng gào thét. Bên Trái đứng bên cạnh cúi đầu, không đáp tiếng nào.
Nữ Mục Sư này Diệp Từ đã từng nghe nhắc đến, là Khổng Tước Lam. Ban nãy Dịch Thương úp úp mở mở không dám nói thẳng tên người kia nên Diệp Từ mới không nhớ ra được, lúc này chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cô đã đoán được ngay.
Khổng Tước Lam, tổng quản lý nhân sự của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, là đối tượng thầm mến của biến bao thanh niên trong công hội, dung mạo cũng chính là thứ mà cô tự hào nhất. Bởi vì là mỹ nữ nên khó tránh tính tình cô ta có chút khó chịu, những thành viên nam trong công hội bình thường cũng đều dung túng chiều chuộng cô nên dần dần khiến cô mắc phải căn bệnh công chúa.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ tức giận của cô ta, Diệp Từ liền biết mình đã đắc tội với vị mỹ nữ kia rồi.
Khi Dịch Thương bị Khổng Tước Lam mắng đến nỗi không ngóc đầu lên được nữa, Diệp Từ vươn tay gõ nhẹ vào cửa.
Cốc cốc... tiếng gõ cửa tuy không lớn nhưng đủ để báo cho hai người trong phòng biết có sự tồn tại của người thứ ba.
Bên Trái ngẩng đầu lên, thấy Diệp Từ đang tựa đầu vào khung cửa mà kích động không thôi, có điều cậu ta chưa kịp lên tiếng thì Khổng Tước Lam đã hét lên như một quả bom vừa được giật kíp nổ.
Cô là ai? Không biết đây là phòng làm việc của ban quản lý sao? Không thấy tôi đang bận sao? Không có chút kỷ luật gì thế hả? Cô là người của phân đội nào, báo danh nhanh lên.
Diệp Từ nhìn Khổng Tước Lam đang hét vào mặt mình, từ tốn mỉm cười nhìn cô, đáp: Tôi là Công Tử U...
Công Tử U, phân đội nào? Cái loại người không có kỹ luật phải bị xử phạt, tôi sẽ trừ điểm DKP của cô... Khổng Tước Lam lại bắn một tràng súng liên thanh, rồi bỗng nhiên cô ngừng lại như bị người ta bấm nút pause vậy.
Cô quan sát Diệp Từ một lượt từ trên xuống dưới, khóe mi chớp chớp: Cô là Công Tử U? Cô là nữ?
Đôi tai yêu tinh của Diệp Từ khẽ giật giật, mỉm cười nói: Nếu hệ thống không xác định sai thì đúng thật tôi là nữ.
Lần này đến lượt Khổng Tước Lam im lặng, cô trừng mắt nhìn Diệp Từ một lúc lâu mà không nói câu nào. Ở trước mặt người khác mắng người ta không đáng một xu rồi lại bị chính đối tượng ấy bắt gặp, tình huống này dù là ai cũng không thể tiếp tục giữ vẻ mặt kiêu ngạo trước đấy nữa.
Tìm tôi có chuyện gì?
Công hội chuẩn bị kết thúc hoạt động đánh phó bản Hang Động Băng Giá, ba ngày sau bắt đầu tập trung đánh phó bản Hầm Ngục Tàn Khốc, tất cả người chơi có GS trên đều phải tham gia, không cho phép đi cùng người ngoài. Tuy Khổng Tước Lam vì chuyện bị Diệp Từ bắt quả tang mà bớt đi vẻ kiêu ngạo nhưng trong lời nói vẫn đầy sự khinh bỉ, nhất là câu nói sau cùng, dường như Diệp Từ loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng của cô ta khi nói đến mấy chữ 'không cho phép đi cùng người ngoài'.
GS của tôi chỉ có thôi. Diệp Từ bình thản nói.
Khổng Tước Lam nghe thế liền mở bảng thông tin của Diệp Từ ra xem, vẻ mặt càng khinh thường hơn, quả nhiên cái cô Công Tử U này chỉ là một người bình thường, trang bị tồi tàn đến đáng thương. Người như thế cũng có thể đánh hạ được phó bản Hang Động Băng Giá cấp độ khó sao?
Xem ra là nhờ may mắn vào được đội tốt rồi.
Tuy vậy trong lòng Khổng Tước Lam vẫn cảm thấy không được thoải mái, cô đóng lại bản thông tin của Diệp Từ, nói: Tôi không quan tâm đến chuyện đấy, tôi chỉ thông báo cho cô như thế thôi, nếu điểm GS không đạt thì cũng phải đi, nhưng sẽ vào đội dự bị. Khổng Tước Lam nói xong liền quay người bỏ đi, dường như không muốn ở lại căn phòng này một giây phút nào nữa.
Cô thực không hiểu nổi một người như thế này mà Thiên Sơn Tà Dương còn dặn dò cô phải đặc biệt chú ý đến? Vì sao chứ?
Đợi Khổng Tước Lam rời khỏi phòng và đi thật ra, Bên Trái mới thở dài một hơi, nhìn Diệp Từ mà xấu hổ cười nói: Tiểu Từ, cậu đừng để ý, chị Lam phải quản lý nhiều việc nên cần phải có chút khí thế, chị ấy không phải châm chích cậu đâu.
Diệp Từ gật đầu, lặng lẽ nhìn Bên Trái, nói: Dịch Thương, có nhiều thứ cậu thấy thích nhưng chưa chắc đã hợp với mình, đừng cố với lấy những thứ không phải của mình, chỉ chuốc khổ vào thân mà thôi.
Tiểu Từ, ý cậu là... Bên Trái có chút không hiểu.
Diệp Từ xua tay ý bảo không có gì rồi xoay người rời khỏi. Rõ ràng Dịch Thương rất thích Khổng Tước Lam, đối với một cô gái kiêu ngạo như vậy, nếu có người đàn ông e sợ cô ấy, không phải vì cô ấy giỏi mà bởi vì do thích cô ấy mà thôi.
Nhưng có một số dù có cố gắng thế nào cũng không thể có tương lai, đấy chính là như Dịch Thương và Khổng Tước Lam.
Nếu theo tính cách của Diệp Từ, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ khuất phục trước uy hiếp, hay làm việc theo quy tắc, cô hoàn toàn có thể mặc kệ Khổng Tước Lam. Nhưng giờ cô quyết định nghe theo sự sắp xếp của họ, ba ngày sau cùng công hội đi đánh phó bản, dù là ở đội dự bị.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là câu nói ban nãy của Khổng Tước Lam đã xoáy sâu vào đáy lòng cô.
Công hội Thiết Huyết Chiến Mâu chúng ta là một tập thể đoàn kết, không chứa chấp những con người thích theo chủ nghĩa cá nhân...