Diệp Từ gật đầu, sau đó cũng khom người hoàn lễ: Được, tướng quân đại nhân.
Prus thấy Diệp Từ hoàn lễ lại cúi chào thêm một lần nữa, sau đó mới ngẩng đầu nói: Anh hùng, mời. Hắn nói xong liền xoay người về sau, tà áo màu xanh bay phấp phới trong gió, bước đi với tư thế vô cùng oai phong. Hắn đi trước dẫn đầu, Diệp Từ bình thản bước theo sau, thẳng tiến qua cửa thành.
Lúc Diệp Từ vào đến trong thành mới phát hiện con đường trải đá trắng đã được phủ lên một lớp thảm đỏ rực, hai bên dãy thảm là từng hàng binh lính đứng đều nhau một cách chỉnh tề, bọn họ đều mặc một bộ giáp bạc, đầu đồi mũ sắt, trang phục giống hệt như kỵ sĩ châu Âu thời Trung Cổ. Về phần các người chơi, tất cả đều bị những binh lính này cản lại phía sau, không một ai bước vào trong được.
Nghênh đón anh hùng.
Theo bước chân của Diệp Từ trên dãy thảm đỏ rực, hai hàng binh lính từng người từng người quỳ xuống một chân, hành lễ với cô bằng nghi thức cao quý nhất.
Binh lính ở thành Lục Châu tuyệt đối không dưới con số 500, hiện giờ tất cả bọn họ đều tập trung tại đây hành lễ với Diệp Từ, hành động này đối với cô tuyệt đối không thể dùng hai chữ rung động mà hình dung được, những người chơi khác cũng vậy.
Sự kiện quy mô lớn như thế này hiển nhiên không lâu sau đã xuất hiện trên diễn đàn thảo luận, và không ngoài dự đoán, chủ đề này được mọi người bàn tán vô cùng rộn rã, có điều chuyện này để sau nói tiếp.
Khi Diệp Từ về đến tòa thị chính, thành chủ Fante Lopher đã có mặt chờ sẵn từ lâu. Hắn cũng như những binh lính khác, quỳ một gối trước mặt Diệp Từ, sử dụng nghi thức tối cao của một người kỵ sĩ mà bày tỏ lòng ngưỡng mộ: Anh hùng thân ái, người bằng hữu vĩnh viễn của thành Lục Châu, từ nay về sau, thành Lục Châu chúng ta vĩnh viễn mở rộng cửa chào đón ngài bất cứ lúc nào, chỉ cần ngài có yêu cầu, thành Lục Châu sẽ mãi mãi phụng sự vì ngài.
Tuy đây chỉ là đoạn kết khép lại nhiệm vụ nhưng từng cảnh tượng, từng lời nói lại khiến người xem phải sôi trào nhiệt huyết, bất kể là Diệp Từ hay khán giả bên ngoài, hẳn là sẽ khó mà quên được giai thoại ngày hôm nay.
Nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi cộng thêm màn kết hết sức hoành tráng quả thật có tính khích lệ tinh thần không nhỏ, nhưng đối với dạng người như Diệp Từ, cô thích được khích lệ bằng vật chất hơn, cụ thể là phần thưởng thật sự của nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ này ngoài việc đánh một dấu son chói lọi vào lịch sử của Vận Mệnh, nó cũng đã mở ra hệ thống tương tác hổ trợ lẫn nhau giữa người chơi và đội ngũ NPC. Ấy vậy mà hệ thống thật keo kiệt, chỉ tặng cô mỗi 5 điểm thiên phú, còn Fante Lopher lại thiết thực hơn hẳn, hắn ngoài việc tặng cô rất nhiều tiền vàng và danh hiệu cư dân vinh dự tại thành Lục Châu, còn tặng thêm một cái huân chương Anh Hùng nữa.
Huân chương này có thuộc tính rất tốt, nó hoàn toàn dư sức xua đi nỗi buồn không được thưởng điểm kinh nghiệm của Diệp Từ, thậm chí còn khiến Diệp Từ cảm thấy rằng mọi nỗ lực của mình đều được đền đáp một cách xứng đáng.
Huân chương Anh Hùng của thành Lục Châu: người đeo huân chương này, bao gồm cả đội ngũ đi cùng đều được khí thế anh hùng phù trợ, hoạt động trong những vùng thuộc địa phận của thành Lục Châu như Lục Sắc Chi Chu, Mai Cốt Chi Địa, Bình Nguyên Tiên Huyết, Ao Đầm Phẳng Lặng... tất cả thuộc tính đều tăng 20%.
Lục Sắc Chi Chu là tòa thành sầm uất đứng thứ ba trên đại lục phía Đông, ngoài ưu thế trung tâm giao thông, ở vùng lân cận đấy có đến mấy cái phó bản dành cho cấp 40, đặc biệt nhất là hai phó bản Bình Nguyên Tiên Huyết và Ao Đầm Phẳng Lặng, hai nơi này là chỗ sẽ cho rơi ra bộ trang bị tốt nhất dành cho tất cả các chức nghiệp ở thời điểm hiện nay, tin chắc rằng không bao lâu nữa hai phó bản này sẽ đều là nơi thu hút sự chú ý của hầu hết người chơi, là củ khoai nóng ai chạm liền bỏng. Diệp Từ còn nhớ năm xưa các công hội lớn vì đánh hai phó bản này mà chuẩn bị đủ thứ đồ nghề, thậm chí có công hội vì để MT tăng lực phòng ngự, DPS tăng lực đánh mà suýt táng gia bại sản.
Những lý do vừa nói bên trên đã quá đủ để chứng minh sức mạnh của chiếc huân chương Anh Hùng. Thuộc tính của tất cả người chơi trong đội đều tăng 20%, như thế thì tình hình của họ khi đánh phó bản sẽ sáng sủa hơn những công hội khác nhiều. Nghĩ đến đây, Diệp Từ lại càng quyết tâm phải nhanh thật nhanh cày lên cấp 40.
Đồng thời việc được trở thành cư dân vinh dự của thành Lục Châu cũng tương đương với việc sau này cô mua bất cứ thứ gì ở đây đều được giảm giá 50%, hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ được nhận phần thưởng nhiều hơn những người chơi khác 20%. Diệp Từ thầm nghĩ, nếu ưu đãi này rơi trúng người nào hám tiền chắc sẽ đi gom sạch hàng hóa trong các cửa hàng của NPC rồi đem đi bán lại là giàu to.
Hành động lần này của Diệp Từ ngoài việc khiến cô một trận thành danh mà cả công hội của cô, Thiên Thiên Hướng Thượng, cũng nổi danh thiên hạ, dẫn đến việc vô số người chơi điên cuồng gửi yêu cầu xin gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng. Bạch Mạch nhìn thông báo xin gia nhập xuất hiện liên tục mà lòng rầu rĩ không thôi, ban đầu hắn lập ra công hội này chỉ vì muốn có một nơi để chơi đùa với bạn bè, nào ngờ mới hai ba ngày mà nhân số đã tăng đến hơn một ngàn, thực khiến hắn khổ sở không sao tả hết.
Em gái à, rốt cuộc là em muốn làm cái gì đây? Nhiều người thế này bảo anh phải làm sao? Anh lười nhất là chuyện quản lý này...
Diệp Từ liếc mắt nhìn Bạch Mạch đang bưng chén cơm lải nhải không ngừng: Không phải anh bảo muốn làm game thủ chuyên nghiệp sao? Không lập công hội thì kiếm tiền kiểu gì?
Nhưng lập công hội phải cần vốn ban đầu, anh đâu ngờ công hội chúng ta phát triển nhanh vậy, giờ anh đào đâu ra phúc lợi cho mọi người đây...
Công hội quan trọng ở chỗ chất lượng, không phải ở số lượng. Kỹ thuật tệ có thể rèn luyện, chủ yếu là mặt trung thành, nhân phẩm tốt, anh cứ bình tĩnh chờ đi, những người mới vào chưa chắc đều sẽ ở lại lâu dài, tạm thời chúng ta tĩnh quan kỳ biến, yên lặng theo dõi tình hình. Đối với những lo lắng của Bạch Mạch, Diệp Từ không để ý lắm, khẽ đáp vài câu rồi không nói thêm gì nữa.
Công hội có thể giữ Công Tử U ở lại ít nhất về mặt phúc lợi chắc hẳn sẽ không tệ.
Tám chín phần số người mới gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng đều ôm suy nghĩ này, có điều sau khi vào, phát hiện ra công hội này hoạt động không có phúc lợi gì liền lập tức lũ lượt kéo nhau rời khỏi, chưa đầy ba ngày sau, Thiên Thiên Hướng Thượng với lượng hội viên hơn một ngàn người lại một lần nữa giảm xuống còn hơn hai trăm người.
Trong số hai trăm người này có rất nhiều người vào công hội chỉ đơn thuần vì sùng bái Diệp Từ, một phần nhỏ khác là những người luyện kỹ năng sống không đủ sức tự nuôi bản thân, phần còn lại đều là bạn bè của những hội viên đã gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng từ những ngày đầu, tóm lại nguyên nhân không giống nhau nhưng tạm thời đều sẵn lòng ở lại.
Trong số hai trăm hội viên này, trừ hơn năm mươi người luyện kỹ năng sống, một trăm năm mươi người còn lại tuy là chức nghiệp chiến đấu nhưng trang bị trên người đều có phẩm chất rất thấp, theo bảng thống kê tạm thời của Bạch Mạch, trong số này, người có trang bị tốt nhất cùng lắm chỉ là 2-3 món trang bị màu lam, còn kém cỏi thì cả người một màu trắng tinh khiết.
Có người từng nói, sòng bạc là nơi dễ dàng nhìn rõ nhân phẩm của một con người. Tương tự như vậy, ở trong trò chơi, khi đánh phó bản là thời điểm hoàn hảo để thăm dò từng người. Đương nhiên những chuyện này Diệp Từ và Bạch Mạch đều lén nói nhỏ với nhau, sau đó cả hai nhất trí chia một trăm năm mươi người này thành mười lăm đội nhỏ để những thành viên cũ của Thiên Thiên Hướng Thượng tự dẫn đội đi đánh phó bản.
Diệp Từ vẫn như ngày trước chẳng quản lý chuyện gì, ỷ mình đã 27 cấp, mỗi ngày đều đến phó bản cấp 20 thực hiện hoàn hảo hai chữ luyện cấp.
Không lâu sau, kết quả thăm dò đã hiện rõ trước mắt. Một trăm năm mươi người sau mấy ngày quần quật cày phó bản lại rời khỏi thêm một lượng lớn, cuối cùng chỉ còn lại chừng ba mươi người. Về phần những người chơi luyện kỹ năng sống đều vì nguyên nhân công hội không cung cấp nguyên liệu cho bọn họ, tức tối mắng chửi rồi cũng dứt áo bỏ đi, số còn lại vừa tròn mười lăm người.
Sự kiện lớn lần trước trôi qua chưa được 2 tuần thế mà công hội Thiên Thiên Hướng Thượng đã nhanh chóng trở về trạng thái tiêu điều với quy mô chưa đến một trăm người như cũ.
Diệp Từ nhìn danh sách hội viên mà Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ vừa thống kê xong, chợt phát hiện ra vài người, cô kích động vội hỏi: Im Lặng Nhắm Mắt, Long Chiến Thiên, Thương Nhai, Bánh Đậu, Quả Chanh Đáng Yêu, mấy người này là ai mời vào?
Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ nhìn tên mấy người kia, suy nghĩ một lúc lâu, đáp: Hình như là... nhặt về.
Nhặt về? Diệp Từ nghe mà đen mặt. Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ được mấy người kia đều là những nhân vật nổi danh ở Vận Mệnh trong tương lai, bọn họ đi đâu mà nhặt về được nhiều thế này? Không lẽ kỳ nhân trong vận mệnh rớt giá vậy sao? Bước ra đường là nhặt về được cả mớ thế này?
Im Lặng Nhắm Mắt là một pháp sư hệ nguyên tố rất nổi tiếng, từng tạo nên thần thoại chiến đấu một mình đánh cả ngàn người. Diệp Từ nhớ rõ có tin đồn người này lúc mới bắt đầu chơi game rất khốn khổ, cuối cùng vào được công hội Văn Phòng Ngã Tư Đường mới dần dần nổi tiếng.
Long Chiến Thiên, được xưng là đệ nhất Dã Man Nhân của đại lục phía Đông, là một người khá kiệm lời, tính tình thật thà phúc hậu, luôn sinh hoạt một mình, sau này không biết vì sao lại gia nhập Đại Đường.
Thương Nhai, một trong mười Đại Tế Tự của Vận Mệnh, kỹ thuật điêu luyện cả buff lẫn tấn công, khả năng khống chế mana lão luyện bậc nhất, đặc biệt là cực kỳ trung thành, từ đầu đến cuối đều hoạt động ở Chiến Thiên Hạ.
Bánh Đậu, thợ xây cấp Tông Sư, là đối tượng mà bất cứ công hội nào cũng muốn chiêu mộ, hắn từng kể lại chuyện xưa của mình, vì ngày xưa phải trải qua một giai đoạn quá đau thương nên đối với những người thật lòng đối xử tốt với mình, bất cứ chuyện gì hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ, còn với người ngoài thì dù là chuyện bé như con kiến cũng tuyệt đối làm ngơ.
Quả Chanh Đáng Yêu là thợ may cấp Tông Sư, nghe nói là một cô bé rất đáng yêu, chỉ phục vụ cho Lang Tộc mà thôi.
Mấy người này có vấn đề gì sao? Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ tò mò hỏi Diệp Từ, không hiểu sao Diệp Từ lại đặc biệt coi trọng những người nọ.
Diệp Từ chỉ cười không đáp, ngược lại còn hỏi tiếp: Biểu hiện của họ thế nào?
Tất cả đều rất tốt tính, dù chết bao nhiều lần cũng không than vãn một câu, chỉ là... Nói đến đây, Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ thở dài một hơi: Công Tử, những người này đều thuộc nhóm có trang bị và thao tác kém, mỗi lần diệt đoàn hầu như đều do bọn họ gây nên...
Diệp Từ lắc đầu, mỉm cười ngắt lời Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ: Ai cũng từng phải trải qua giai đoạn này, dù là cao thủ cũng xuất phát từ tay mơ, chúng ta chưa dám chắc mình là người giỏi nhất, hà cớ gì lại chê người khác không bằng.
Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ ngẩn người, chợt nhớ lại thời điểm mình còn là người mới, bật cười nói: Mình hiểu rồi.
Bánh Đậu và Quả Chanh Đáng Yêu có thể không kể đến, dù sao họ là người chơi luyện kỹ năng sống, nhưng ba người còn lại, haizzz, Diệp Từ mới lần đầu tiên đi cùng bọn họ đánh phó bản mười người đã muốn ôm mặt mà khóc. Trang bị, cách di chuyển lẫn thao tác, cái nào cũng kém.
Sau khi thành công đánh bại boss, ba người bọn họ không ai dám bước lên chia chiến lợi phẩm, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Từ. Diệp Từ không những không trách mắng mà còn tự động chia cho ba người họ mỗi người một món trang bị đúng theo chức nghiệp, điều này khiến ba người họ vô cùng bất ngờ, Im Lặng Nhắm Mắt lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết nói: Hội phó, cái này không được, chúng mình...
Diệp Từ ngắt lời cô nàng, quay đầu lại, tựa như nói với ba người họ, mà cũng giống như nói với tất cả mọi người: Các cậu tuy kỹ thuật không tốt, cách di chuyển cũng kém, nhưng các cậu có được sự kiên nhẫn và lòng kiên quyết, bấy nhiêu đã đủ xứng đáng nhận lấy món trang bị này. Trong Thiên Thiên Hướng Thượng, kỹ thuật tuy quan trong, nhưng con người càng trọng yếu hơn, chỉ cần bạn cố gắng thì sẽ có thể nhận trang bị.
Bọn mình... bọn mình luôn hại mọi người diệt đoàn... Thương Nhai nhìn món trang bị màu lam trong túi đồ, nghẹn ngào nói, đây là món trang bị màu lam đầu tiên hắn có được sau khi bắt đầu chơi Vận Mệnh suốt ba tháng nay.
Cao thủ đều bước ra từ cõi chết.
Diệp Từ gật đầu, sau đó cũng khom người hoàn lễ: Được, tướng quân đại nhân.
Prus thấy Diệp Từ hoàn lễ lại cúi chào thêm một lần nữa, sau đó mới ngẩng đầu nói: Anh hùng, mời. Hắn nói xong liền xoay người về sau, tà áo màu xanh bay phấp phới trong gió, bước đi với tư thế vô cùng oai phong. Hắn đi trước dẫn đầu, Diệp Từ bình thản bước theo sau, thẳng tiến qua cửa thành.
Lúc Diệp Từ vào đến trong thành mới phát hiện con đường trải đá trắng đã được phủ lên một lớp thảm đỏ rực, hai bên dãy thảm là từng hàng binh lính đứng đều nhau một cách chỉnh tề, bọn họ đều mặc một bộ giáp bạc, đầu đồi mũ sắt, trang phục giống hệt như kỵ sĩ châu Âu thời Trung Cổ. Về phần các người chơi, tất cả đều bị những binh lính này cản lại phía sau, không một ai bước vào trong được.
Nghênh đón anh hùng.
Theo bước chân của Diệp Từ trên dãy thảm đỏ rực, hai hàng binh lính từng người từng người quỳ xuống một chân, hành lễ với cô bằng nghi thức cao quý nhất.
Binh lính ở thành Lục Châu tuyệt đối không dưới con số , hiện giờ tất cả bọn họ đều tập trung tại đây hành lễ với Diệp Từ, hành động này đối với cô tuyệt đối không thể dùng hai chữ rung động mà hình dung được, những người chơi khác cũng vậy.
Sự kiện quy mô lớn như thế này hiển nhiên không lâu sau đã xuất hiện trên diễn đàn thảo luận, và không ngoài dự đoán, chủ đề này được mọi người bàn tán vô cùng rộn rã, có điều chuyện này để sau nói tiếp.
Khi Diệp Từ về đến tòa thị chính, thành chủ Fante Lopher đã có mặt chờ sẵn từ lâu. Hắn cũng như những binh lính khác, quỳ một gối trước mặt Diệp Từ, sử dụng nghi thức tối cao của một người kỵ sĩ mà bày tỏ lòng ngưỡng mộ: Anh hùng thân ái, người bằng hữu vĩnh viễn của thành Lục Châu, từ nay về sau, thành Lục Châu chúng ta vĩnh viễn mở rộng cửa chào đón ngài bất cứ lúc nào, chỉ cần ngài có yêu cầu, thành Lục Châu sẽ mãi mãi phụng sự vì ngài.
Tuy đây chỉ là đoạn kết khép lại nhiệm vụ nhưng từng cảnh tượng, từng lời nói lại khiến người xem phải sôi trào nhiệt huyết, bất kể là Diệp Từ hay khán giả bên ngoài, hẳn là sẽ khó mà quên được giai thoại ngày hôm nay.
Nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi cộng thêm màn kết hết sức hoành tráng quả thật có tính khích lệ tinh thần không nhỏ, nhưng đối với dạng người như Diệp Từ, cô thích được khích lệ bằng vật chất hơn, cụ thể là phần thưởng thật sự của nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ này ngoài việc đánh một dấu son chói lọi vào lịch sử của Vận Mệnh, nó cũng đã mở ra hệ thống tương tác hổ trợ lẫn nhau giữa người chơi và đội ngũ NPC. Ấy vậy mà hệ thống thật keo kiệt, chỉ tặng cô mỗi điểm thiên phú, còn Fante Lopher lại thiết thực hơn hẳn, hắn ngoài việc tặng cô rất nhiều tiền vàng và danh hiệu cư dân vinh dự tại thành Lục Châu, còn tặng thêm một cái huân chương Anh Hùng nữa.
Huân chương này có thuộc tính rất tốt, nó hoàn toàn dư sức xua đi nỗi buồn không được thưởng điểm kinh nghiệm của Diệp Từ, thậm chí còn khiến Diệp Từ cảm thấy rằng mọi nỗ lực của mình đều được đền đáp một cách xứng đáng.
Huân chương Anh Hùng của thành Lục Châu: người đeo huân chương này, bao gồm cả đội ngũ đi cùng đều được khí thế anh hùng phù trợ, hoạt động trong những vùng thuộc địa phận của thành Lục Châu như Lục Sắc Chi Chu, Mai Cốt Chi Địa, Bình Nguyên Tiên Huyết, Ao Đầm Phẳng Lặng... tất cả thuộc tính đều tăng %.
Lục Sắc Chi Chu là tòa thành sầm uất đứng thứ ba trên đại lục phía Đông, ngoài ưu thế trung tâm giao thông, ở vùng lân cận đấy có đến mấy cái phó bản dành cho cấp , đặc biệt nhất là hai phó bản Bình Nguyên Tiên Huyết và Ao Đầm Phẳng Lặng, hai nơi này là chỗ sẽ cho rơi ra bộ trang bị tốt nhất dành cho tất cả các chức nghiệp ở thời điểm hiện nay, tin chắc rằng không bao lâu nữa hai phó bản này sẽ đều là nơi thu hút sự chú ý của hầu hết người chơi, là củ khoai nóng ai chạm liền bỏng. Diệp Từ còn nhớ năm xưa các công hội lớn vì đánh hai phó bản này mà chuẩn bị đủ thứ đồ nghề, thậm chí có công hội vì để MT tăng lực phòng ngự, DPS tăng lực đánh mà suýt táng gia bại sản.
Những lý do vừa nói bên trên đã quá đủ để chứng minh sức mạnh của chiếc huân chương Anh Hùng. Thuộc tính của tất cả người chơi trong đội đều tăng %, như thế thì tình hình của họ khi đánh phó bản sẽ sáng sủa hơn những công hội khác nhiều. Nghĩ đến đây, Diệp Từ lại càng quyết tâm phải nhanh thật nhanh cày lên cấp .
Đồng thời việc được trở thành cư dân vinh dự của thành Lục Châu cũng tương đương với việc sau này cô mua bất cứ thứ gì ở đây đều được giảm giá %, hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ được nhận phần thưởng nhiều hơn những người chơi khác %. Diệp Từ thầm nghĩ, nếu ưu đãi này rơi trúng người nào hám tiền chắc sẽ đi gom sạch hàng hóa trong các cửa hàng của NPC rồi đem đi bán lại là giàu to.
Hành động lần này của Diệp Từ ngoài việc khiến cô một trận thành danh mà cả công hội của cô, Thiên Thiên Hướng Thượng, cũng nổi danh thiên hạ, dẫn đến việc vô số người chơi điên cuồng gửi yêu cầu xin gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng. Bạch Mạch nhìn thông báo xin gia nhập xuất hiện liên tục mà lòng rầu rĩ không thôi, ban đầu hắn lập ra công hội này chỉ vì muốn có một nơi để chơi đùa với bạn bè, nào ngờ mới hai ba ngày mà nhân số đã tăng đến hơn một ngàn, thực khiến hắn khổ sở không sao tả hết.
Em gái à, rốt cuộc là em muốn làm cái gì đây? Nhiều người thế này bảo anh phải làm sao? Anh lười nhất là chuyện quản lý này...
Diệp Từ liếc mắt nhìn Bạch Mạch đang bưng chén cơm lải nhải không ngừng: Không phải anh bảo muốn làm game thủ chuyên nghiệp sao? Không lập công hội thì kiếm tiền kiểu gì?
Nhưng lập công hội phải cần vốn ban đầu, anh đâu ngờ công hội chúng ta phát triển nhanh vậy, giờ anh đào đâu ra phúc lợi cho mọi người đây...
Công hội quan trọng ở chỗ chất lượng, không phải ở số lượng. Kỹ thuật tệ có thể rèn luyện, chủ yếu là mặt trung thành, nhân phẩm tốt, anh cứ bình tĩnh chờ đi, những người mới vào chưa chắc đều sẽ ở lại lâu dài, tạm thời chúng ta tĩnh quan kỳ biến, yên lặng theo dõi tình hình. Đối với những lo lắng của Bạch Mạch, Diệp Từ không để ý lắm, khẽ đáp vài câu rồi không nói thêm gì nữa.
Công hội có thể giữ Công Tử U ở lại ít nhất về mặt phúc lợi chắc hẳn sẽ không tệ.
Tám chín phần số người mới gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng đều ôm suy nghĩ này, có điều sau khi vào, phát hiện ra công hội này hoạt động không có phúc lợi gì liền lập tức lũ lượt kéo nhau rời khỏi, chưa đầy ba ngày sau, Thiên Thiên Hướng Thượng với lượng hội viên hơn một ngàn người lại một lần nữa giảm xuống còn hơn hai trăm người.
Trong số hai trăm người này có rất nhiều người vào công hội chỉ đơn thuần vì sùng bái Diệp Từ, một phần nhỏ khác là những người luyện kỹ năng sống không đủ sức tự nuôi bản thân, phần còn lại đều là bạn bè của những hội viên đã gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng từ những ngày đầu, tóm lại nguyên nhân không giống nhau nhưng tạm thời đều sẵn lòng ở lại.
Trong số hai trăm hội viên này, trừ hơn năm mươi người luyện kỹ năng sống, một trăm năm mươi người còn lại tuy là chức nghiệp chiến đấu nhưng trang bị trên người đều có phẩm chất rất thấp, theo bảng thống kê tạm thời của Bạch Mạch, trong số này, người có trang bị tốt nhất cùng lắm chỉ là - món trang bị màu lam, còn kém cỏi thì cả người một màu trắng tinh khiết.
Có người từng nói, sòng bạc là nơi dễ dàng nhìn rõ nhân phẩm của một con người. Tương tự như vậy, ở trong trò chơi, khi đánh phó bản là thời điểm hoàn hảo để thăm dò từng người. Đương nhiên những chuyện này Diệp Từ và Bạch Mạch đều lén nói nhỏ với nhau, sau đó cả hai nhất trí chia một trăm năm mươi người này thành mười lăm đội nhỏ để những thành viên cũ của Thiên Thiên Hướng Thượng tự dẫn đội đi đánh phó bản.
Diệp Từ vẫn như ngày trước chẳng quản lý chuyện gì, ỷ mình đã cấp, mỗi ngày đều đến phó bản cấp thực hiện hoàn hảo hai chữ luyện cấp.
Không lâu sau, kết quả thăm dò đã hiện rõ trước mắt. Một trăm năm mươi người sau mấy ngày quần quật cày phó bản lại rời khỏi thêm một lượng lớn, cuối cùng chỉ còn lại chừng ba mươi người. Về phần những người chơi luyện kỹ năng sống đều vì nguyên nhân công hội không cung cấp nguyên liệu cho bọn họ, tức tối mắng chửi rồi cũng dứt áo bỏ đi, số còn lại vừa tròn mười lăm người.
Sự kiện lớn lần trước trôi qua chưa được tuần thế mà công hội Thiên Thiên Hướng Thượng đã nhanh chóng trở về trạng thái tiêu điều với quy mô chưa đến một trăm người như cũ.
Diệp Từ nhìn danh sách hội viên mà Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ vừa thống kê xong, chợt phát hiện ra vài người, cô kích động vội hỏi: Im Lặng Nhắm Mắt, Long Chiến Thiên, Thương Nhai, Bánh Đậu, Quả Chanh Đáng Yêu, mấy người này là ai mời vào?
Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ nhìn tên mấy người kia, suy nghĩ một lúc lâu, đáp: Hình như là... nhặt về.
Nhặt về? Diệp Từ nghe mà đen mặt. Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ được mấy người kia đều là những nhân vật nổi danh ở Vận Mệnh trong tương lai, bọn họ đi đâu mà nhặt về được nhiều thế này? Không lẽ kỳ nhân trong vận mệnh rớt giá vậy sao? Bước ra đường là nhặt về được cả mớ thế này?
Im Lặng Nhắm Mắt là một pháp sư hệ nguyên tố rất nổi tiếng, từng tạo nên thần thoại chiến đấu một mình đánh cả ngàn người. Diệp Từ nhớ rõ có tin đồn người này lúc mới bắt đầu chơi game rất khốn khổ, cuối cùng vào được công hội Văn Phòng Ngã Tư Đường mới dần dần nổi tiếng.
Long Chiến Thiên, được xưng là đệ nhất Dã Man Nhân của đại lục phía Đông, là một người khá kiệm lời, tính tình thật thà phúc hậu, luôn sinh hoạt một mình, sau này không biết vì sao lại gia nhập Đại Đường.
Thương Nhai, một trong mười Đại Tế Tự của Vận Mệnh, kỹ thuật điêu luyện cả buff lẫn tấn công, khả năng khống chế mana lão luyện bậc nhất, đặc biệt là cực kỳ trung thành, từ đầu đến cuối đều hoạt động ở Chiến Thiên Hạ.
Bánh Đậu, thợ xây cấp Tông Sư, là đối tượng mà bất cứ công hội nào cũng muốn chiêu mộ, hắn từng kể lại chuyện xưa của mình, vì ngày xưa phải trải qua một giai đoạn quá đau thương nên đối với những người thật lòng đối xử tốt với mình, bất cứ chuyện gì hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ, còn với người ngoài thì dù là chuyện bé như con kiến cũng tuyệt đối làm ngơ.
Quả Chanh Đáng Yêu là thợ may cấp Tông Sư, nghe nói là một cô bé rất đáng yêu, chỉ phục vụ cho Lang Tộc mà thôi.
Mấy người này có vấn đề gì sao? Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ tò mò hỏi Diệp Từ, không hiểu sao Diệp Từ lại đặc biệt coi trọng những người nọ.
Diệp Từ chỉ cười không đáp, ngược lại còn hỏi tiếp: Biểu hiện của họ thế nào?
Tất cả đều rất tốt tính, dù chết bao nhiều lần cũng không than vãn một câu, chỉ là... Nói đến đây, Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ thở dài một hơi: Công Tử, những người này đều thuộc nhóm có trang bị và thao tác kém, mỗi lần diệt đoàn hầu như đều do bọn họ gây nên...
Diệp Từ lắc đầu, mỉm cười ngắt lời Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ: Ai cũng từng phải trải qua giai đoạn này, dù là cao thủ cũng xuất phát từ tay mơ, chúng ta chưa dám chắc mình là người giỏi nhất, hà cớ gì lại chê người khác không bằng.
Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ ngẩn người, chợt nhớ lại thời điểm mình còn là người mới, bật cười nói: Mình hiểu rồi.
Bánh Đậu và Quả Chanh Đáng Yêu có thể không kể đến, dù sao họ là người chơi luyện kỹ năng sống, nhưng ba người còn lại, haizzz, Diệp Từ mới lần đầu tiên đi cùng bọn họ đánh phó bản mười người đã muốn ôm mặt mà khóc. Trang bị, cách di chuyển lẫn thao tác, cái nào cũng kém.
Sau khi thành công đánh bại boss, ba người bọn họ không ai dám bước lên chia chiến lợi phẩm, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Từ. Diệp Từ không những không trách mắng mà còn tự động chia cho ba người họ mỗi người một món trang bị đúng theo chức nghiệp, điều này khiến ba người họ vô cùng bất ngờ, Im Lặng Nhắm Mắt lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết nói: Hội phó, cái này không được, chúng mình...
Diệp Từ ngắt lời cô nàng, quay đầu lại, tựa như nói với ba người họ, mà cũng giống như nói với tất cả mọi người: Các cậu tuy kỹ thuật không tốt, cách di chuyển cũng kém, nhưng các cậu có được sự kiên nhẫn và lòng kiên quyết, bấy nhiêu đã đủ xứng đáng nhận lấy món trang bị này. Trong Thiên Thiên Hướng Thượng, kỹ thuật tuy quan trong, nhưng con người càng trọng yếu hơn, chỉ cần bạn cố gắng thì sẽ có thể nhận trang bị.
Bọn mình... bọn mình luôn hại mọi người diệt đoàn... Thương Nhai nhìn món trang bị màu lam trong túi đồ, nghẹn ngào nói, đây là món trang bị màu lam đầu tiên hắn có được sau khi bắt đầu chơi Vận Mệnh suốt ba tháng nay.
Cao thủ đều bước ra từ cõi chết.