“Đã lâu không gặp, làm gì mới gặp mà đã động thủ thế ?” Ma La một mặt cười lạnh, một mặt nâng hai tay kết thành hình đóa sen đặt ở trước ngực. Một mảng hắc quang bắt đầu từ trong tay hắn tỏa ra, xoay quanh đỉnh đầu Ma La rồi dần dần hóa thành một đóa hắc liên bao kín lấy thân thể hắn.
“Chính là đóa hắc liên này !” Ngộ Không trong lòng chấn động. Ngày trước, linh sơn chư phật người nào nghe thấy đóa hắc liên này mà không giật mình kinh sợ? Trong lòng còn đang thầm nghĩ ngợi, Kim Cô Bổng trong tay đã nhắm hướng hạ bàn đối phương loạn đả.
“Bình…..bình….” một trận âm thanh chấn động vang lên, hắc liên rung động không ngừng, mà Ngộ Không cánh tay cũng cảm thấy tê rần, cơ hồ kim cô bổng như muốn tuột cả ra ngoài.
“Không hổ danh là Đấu Chiến Thánh Phật, nếu ta không khổ cực tu luyện nhiều năm nay, nói không chừng vừa rồi đã bị mi đánh cho thành thịt bằm mất.”
Tuy là mang vẻ mặt chế nhạo, nhưng Ma La trong lòng cũng thầm khiếp sợ. Không thể tưởng tượng được, con khỉ này bấy lâu nay pháp lực lại tăng tiến như vậy. Mới vừa rồi nếu không phải mình liều mạng bảo vệ nguyên thần, có lẽ đóa hắc liên kia đã bị hắn một trận loạn bổng đánh cho nát bét, còn mình cũng hồn phi phách tán hay sao ? Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, cũng không dám khinh thường con khỉ này nữa.
“Vừa rồi lão Tôn ta chỉ là khởi động, ngươi có khả năng thì tiếp thêm vài gậy nữa đi.”
Nói xong, kim cô bổng trong tay đã hóa thành một luồng sáng vàng rực, hiển nhiên đại thánh đã đem toàn bộ pháp lực ra quyết đập tan đóa hắc liên kia.
Kim quang trên kim cô bổng vừa tiếp xúc với luồng hắc khí kia, tức thì không khí trở nên trầm trọng. Mái tóc dài của Ma La dựng ngược lên mạnh mẽ, hắc liên trên đầu kịch liệt rung động.
Mang theo một tiếng rống to, Ngộ Không rung động thân thể, tử kim quan, bộ vân lý cùng áo cà sa trên thân lập tức trở nên mơ hồ trong suốt. Đỉnh đầu hiện ra phật quang, chân đạp kim liên, lực đạo trong tay dường như tăng them vài phân.
Ma La thấy hắn hiển hiện ra pháp thân, cũng không dám coi thường, dưới chân cũng hiện ra một đóa hắc liên, đem thân thể vào trong vòng bảo vệ. Miệng hắn hét to một tiếng :”Tới đi.”
Hai đóa hắc liên hóa thành hai dải lụa hắc sắc nhằm hướng kim cô bổng phi tới.
Ngộ Không vội vàng thu lại kim cô bổng, bay lên không trung. Trong nháy mắt đôi hỏa nhãn kim tinh lập tức bắn ra hai đạo kim quang chói mắt : “ Lão Tôn hôm nay sẽ nhìn coi rốt cuộc ngươi là cái loại yêu quái gì.” Nhưng khi ánh mắt lướt qua, Ngộ Không chỉ thấy một đóa đại hắc liên đang xoay tròn trông không trung, còn Ma La ở bên trong hắc liên tịnh không thấy bóng dáng.
Ngộ Không kinh hãi, thầm nghĩ Ma La đang sử dụng ma pháp che mắt, chân thân chẳng biết đang trốn ở nơi nào chuẩn bị ám toán mình. Trong long thầm nghĩ bất hảo, lập tức niệm Ẩn Tự Quyết, mang thân hình ẩn giấu đi, lại phóng hỏa nhãn ra bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Ma La.
Trong giây lát, sau lưng truyền đến “Oành” một tiếng, làm cho đại thánh sợ đến mất cả ba hồn bảy phách, run rẩy nơm nớp, nắm chặt lấy kim cô bổng đánh về phía sau.
Nhưng sau lưng đâu có người nào ? Đại thánh định thần nhin lại, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Nguyên lai Thái Thượng Lão Quân đang vội vội vàng vàng trở về, một thân chân khi còn chưa tới suất cung, đột nhiên cửa cung đột nhiên bật mở. Lúc này thu lại thanh ngưu, vừa thở gấp vừa kinh ngạc nhìn thân ảnh “Ma La” ở đằng sau.
“Yêu nghiệt khốn kiếp. Dám đến cung điện của ta làm chuyện ma quỷ.” Lời nói vừa dứt, lão quân giơ phất trần lên, lộ ra ba thanh “Thánh Thủy Thần Phù” từ đầu ngón tay, hóa thành ba đạo kim quang, xuất ra nhằm hướng Ma La đánh tới.
Đại thánh đang muốn cười nhạo lão quân già nua mắt kém không phân biệt được thật giả chân thân của Ma La, đột nhiên nghe thấy được trong hắc liên truyền đến một trận cười to:” Lão quân như thế này khác nào giống với con khỉ kia, mới gặp mặt đã ra tay đánh người rồi ?”
Hắc quang chợt lóe, bên trong hắc liên lại hiện ra chân thân của Ma La.
Ba đạo Thánh Thủy Thần Phù kia còn chưa đến được bên người Ma La, đã hóa thành sợi sợi chỉ phong tán nhập không trung.
“Lão quân.” Đại thánh cũng hiện lại chân thân, vài bước đã đến trước mặt lão quân.
“Nguyên lai Thánh Phật còn chưa có chạy a. Ta chỉ nói là con khỉ kia chịu không nổi, đã bị ta đánh cho chạy mất rồi.” Ma La cuồng ngạo cười lớn, nhẹ nhàng đi tới, lão quân cùng đại thánh nhíu mày.
“Lão quân, ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện.” Ma La thu hồi tiếng cười, đột nhiên nhìn thằng vào lão quân nói.
“Thương lượng cái gì ?”
“ Chính là hộ thể Linh Lung Tháp trên đầu của ngươi.”
“Cái gì ?” Lão quân giận dữ, phải biết tháp này không phải là vật bình thường, mà chính là hộ thể thần khí do lão quân khổ tu sáu mươi triệu năm luyện hóa thành. Tuy không có thực thể, song nó lại thiên biến vạn hóa. Bảo hộ tại đỉnh đầu lão quân chẳng biết đã mấy ngàn năm, có lẽ nào nói mượn là mượn. Yêu vật này thật chẳng biết trời cao đất dày gì cả.
“Như vậy đi lão quân, ta dập tắt lửa ở trong đan phòng cho ngươi, vốn là có ân với ngươi, nhưng ngươi lại không chịu đem tháp cho ta mượn. Chi bằng ta và ngươi giao dịch lại một chuyến, như thế nào ?”
“Giao dịch cái gì ?” Lão quân trầm ngâm một tiếng, đôi mày cau lại.
“Ngươi thử nghĩ, ta cùng Đấu Chiến Thắng Phật người nào pháp lực mạnh hơn ?”
“Ha ha, cái này còn phải nói, đương nhiêm là Đấu Chiến Thắng Phật hơn một bậc rồi.” Phải biết con khỉ kia pháp lực tuy không bằng ma đầu , nhưng vì tính khí ngang ngạnh của tên gia hỏa này, khắp cả vòm trời cũng biết, lão quân cũng có thể lớn tiếng mạnh dạn nói.
“Tốt lắm…tốt lắm, lão quân đã nói Đấu Chiến Thắng Phật lợi hại hơn một ít, vậy chúng ta không ngại tỷ thí một phen chứ! Nhược bằng lão quân nói đúng, ta sẽ xoay người bước đi, quyết không nói một lời. Nếu là ta thắng….hắc hắc….lão quân phải đem Linh Lung Tháp kia cho ta mượn, thế nào ??”
“Tốt, nhất ngôn vi đỉnh !” Lão quân
“Đã lâu không gặp, làm gì mới gặp mà đã động thủ thế ?” Ma La một mặt cười lạnh, một mặt nâng hai tay kết thành hình đóa sen đặt ở trước ngực. Một mảng hắc quang bắt đầu từ trong tay hắn tỏa ra, xoay quanh đỉnh đầu Ma La rồi dần dần hóa thành một đóa hắc liên bao kín lấy thân thể hắn.
“Chính là đóa hắc liên này !” Ngộ Không trong lòng chấn động. Ngày trước, linh sơn chư phật người nào nghe thấy đóa hắc liên này mà không giật mình kinh sợ? Trong lòng còn đang thầm nghĩ ngợi, Kim Cô Bổng trong tay đã nhắm hướng hạ bàn đối phương loạn đả.
“Bình…..bình….” một trận âm thanh chấn động vang lên, hắc liên rung động không ngừng, mà Ngộ Không cánh tay cũng cảm thấy tê rần, cơ hồ kim cô bổng như muốn tuột cả ra ngoài.
“Không hổ danh là Đấu Chiến Thánh Phật, nếu ta không khổ cực tu luyện nhiều năm nay, nói không chừng vừa rồi đã bị mi đánh cho thành thịt bằm mất.”
Tuy là mang vẻ mặt chế nhạo, nhưng Ma La trong lòng cũng thầm khiếp sợ. Không thể tưởng tượng được, con khỉ này bấy lâu nay pháp lực lại tăng tiến như vậy. Mới vừa rồi nếu không phải mình liều mạng bảo vệ nguyên thần, có lẽ đóa hắc liên kia đã bị hắn một trận loạn bổng đánh cho nát bét, còn mình cũng hồn phi phách tán hay sao ? Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, cũng không dám khinh thường con khỉ này nữa.
“Vừa rồi lão Tôn ta chỉ là khởi động, ngươi có khả năng thì tiếp thêm vài gậy nữa đi.”
Nói xong, kim cô bổng trong tay đã hóa thành một luồng sáng vàng rực, hiển nhiên đại thánh đã đem toàn bộ pháp lực ra quyết đập tan đóa hắc liên kia.
Kim quang trên kim cô bổng vừa tiếp xúc với luồng hắc khí kia, tức thì không khí trở nên trầm trọng. Mái tóc dài của Ma La dựng ngược lên mạnh mẽ, hắc liên trên đầu kịch liệt rung động.
Mang theo một tiếng rống to, Ngộ Không rung động thân thể, tử kim quan, bộ vân lý cùng áo cà sa trên thân lập tức trở nên mơ hồ trong suốt. Đỉnh đầu hiện ra phật quang, chân đạp kim liên, lực đạo trong tay dường như tăng them vài phân.
Ma La thấy hắn hiển hiện ra pháp thân, cũng không dám coi thường, dưới chân cũng hiện ra một đóa hắc liên, đem thân thể vào trong vòng bảo vệ. Miệng hắn hét to một tiếng :”Tới đi.”
Hai đóa hắc liên hóa thành hai dải lụa hắc sắc nhằm hướng kim cô bổng phi tới.
Ngộ Không vội vàng thu lại kim cô bổng, bay lên không trung. Trong nháy mắt đôi hỏa nhãn kim tinh lập tức bắn ra hai đạo kim quang chói mắt : “ Lão Tôn hôm nay sẽ nhìn coi rốt cuộc ngươi là cái loại yêu quái gì.” Nhưng khi ánh mắt lướt qua, Ngộ Không chỉ thấy một đóa đại hắc liên đang xoay tròn trông không trung, còn Ma La ở bên trong hắc liên tịnh không thấy bóng dáng.
Ngộ Không kinh hãi, thầm nghĩ Ma La đang sử dụng ma pháp che mắt, chân thân chẳng biết đang trốn ở nơi nào chuẩn bị ám toán mình. Trong long thầm nghĩ bất hảo, lập tức niệm Ẩn Tự Quyết, mang thân hình ẩn giấu đi, lại phóng hỏa nhãn ra bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Ma La.
Trong giây lát, sau lưng truyền đến “Oành” một tiếng, làm cho đại thánh sợ đến mất cả ba hồn bảy phách, run rẩy nơm nớp, nắm chặt lấy kim cô bổng đánh về phía sau.
Nhưng sau lưng đâu có người nào ? Đại thánh định thần nhin lại, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Nguyên lai Thái Thượng Lão Quân đang vội vội vàng vàng trở về, một thân chân khi còn chưa tới suất cung, đột nhiên cửa cung đột nhiên bật mở. Lúc này thu lại thanh ngưu, vừa thở gấp vừa kinh ngạc nhìn thân ảnh “Ma La” ở đằng sau.
“Yêu nghiệt khốn kiếp. Dám đến cung điện của ta làm chuyện ma quỷ.” Lời nói vừa dứt, lão quân giơ phất trần lên, lộ ra ba thanh “Thánh Thủy Thần Phù” từ đầu ngón tay, hóa thành ba đạo kim quang, xuất ra nhằm hướng Ma La đánh tới.
Đại thánh đang muốn cười nhạo lão quân già nua mắt kém không phân biệt được thật giả chân thân của Ma La, đột nhiên nghe thấy được trong hắc liên truyền đến một trận cười to:” Lão quân như thế này khác nào giống với con khỉ kia, mới gặp mặt đã ra tay đánh người rồi ?”
Hắc quang chợt lóe, bên trong hắc liên lại hiện ra chân thân của Ma La.
Ba đạo Thánh Thủy Thần Phù kia còn chưa đến được bên người Ma La, đã hóa thành sợi sợi chỉ phong tán nhập không trung.
“Lão quân.” Đại thánh cũng hiện lại chân thân, vài bước đã đến trước mặt lão quân.
“Nguyên lai Thánh Phật còn chưa có chạy a. Ta chỉ nói là con khỉ kia chịu không nổi, đã bị ta đánh cho chạy mất rồi.” Ma La cuồng ngạo cười lớn, nhẹ nhàng đi tới, lão quân cùng đại thánh nhíu mày.
“Lão quân, ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện.” Ma La thu hồi tiếng cười, đột nhiên nhìn thằng vào lão quân nói.
“Thương lượng cái gì ?”
“ Chính là hộ thể Linh Lung Tháp trên đầu của ngươi.”
“Cái gì ?” Lão quân giận dữ, phải biết tháp này không phải là vật bình thường, mà chính là hộ thể thần khí do lão quân khổ tu sáu mươi triệu năm luyện hóa thành. Tuy không có thực thể, song nó lại thiên biến vạn hóa. Bảo hộ tại đỉnh đầu lão quân chẳng biết đã mấy ngàn năm, có lẽ nào nói mượn là mượn. Yêu vật này thật chẳng biết trời cao đất dày gì cả.
“Như vậy đi lão quân, ta dập tắt lửa ở trong đan phòng cho ngươi, vốn là có ân với ngươi, nhưng ngươi lại không chịu đem tháp cho ta mượn. Chi bằng ta và ngươi giao dịch lại một chuyến, như thế nào ?”
“Giao dịch cái gì ?” Lão quân trầm ngâm một tiếng, đôi mày cau lại.
“Ngươi thử nghĩ, ta cùng Đấu Chiến Thắng Phật người nào pháp lực mạnh hơn ?”
“Ha ha, cái này còn phải nói, đương nhiêm là Đấu Chiến Thắng Phật hơn một bậc rồi.” Phải biết con khỉ kia pháp lực tuy không bằng ma đầu , nhưng vì tính khí ngang ngạnh của tên gia hỏa này, khắp cả vòm trời cũng biết, lão quân cũng có thể lớn tiếng mạnh dạn nói.
“Tốt lắm…tốt lắm, lão quân đã nói Đấu Chiến Thắng Phật lợi hại hơn một ít, vậy chúng ta không ngại tỷ thí một phen chứ! Nhược bằng lão quân nói đúng, ta sẽ xoay người bước đi, quyết không nói một lời. Nếu là ta thắng….hắc hắc….lão quân phải đem Linh Lung Tháp kia cho ta mượn, thế nào ??”
“Tốt, nhất ngôn vi đỉnh !” Lão quân