“Tên nghiệt chướng kia đã chạy đến cung Đẩu Suất.” Phật Tổ trầm ngâm một lúc, phóng tuệ nhãn nhìn xuyên qua tam giới nên mới biết được trong lòng Ma La đang nghĩ gì.
“Thế Tôn, vì đâu mà ngài biết được hắn đã chạy đến cung Đẩu Suất?” Kim Liên Bồ Tát đưa mắt nhìn Phật Tổ rồi hỏi, nghĩ đến muội muội của mình nên trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Phật Tổ nhất thời không nói gì, một lúc sau mới thở dài, đưa mắt nhìn lên bầu trời mây bay lãng đãng. “Kim Liên ngô đồ, chẳng lẽ ngài không thể từ bỏ hết thảy những chuyện của thế gian?”
Kim Liên chắp tay chữ thập, không nói thêm gì nữa.
“Ma La ca ca, là ngươi sao?” Sương Hoa nhìn cái bóng quen thuộc trước mặt rồi lên tiếng hỏi. Vì mới nghe ở đây có tiếng đánh nhau nên Sương Hoa bỏ lửng việc luyện công mà chạy đến xem xét nhưng khi đến nơi thì chiến trường đã kết thúc. Nàng nhìn thấy Tôn Ngộ Không thụ thương nơi vai trái và đang kéo lê cây thiết bổng rời khỏi cung Đẩu Suất. Sư phó lộ vẻ mặt rất kinh ngạc, trên đầu mây bay lơ lửng, tại đó có một tòa bảo tháp bằng thủy tinh vừa phóng xuất các đạo hào quang vừa xoay tròn không thôi. Sau đó, tòa tháp kia từ trên đỉnh đầu của sư phó rơi xuống, bay đến bên đầu của một người khác, chỉ trong một chớp mắt, tòa tháp ấy lại đột nhiên biến mất, còn người mặc hắc bào kia thì buông một trận cuồng tiếu. Sương Hoa lập tức rút thanh Sương Hoa kiếm ra, nhằm vào hậu tâm của người kia mà đâm tới.
Trận cuồng tiếu lập tức ngừng lại, người kia chậm rãi quay đầu về sau. Trong tích tắc, Sương Hoa bị bất động ngay giữa không trung, không thể tiến thêm lên một bước nào.
Người đứng trước mặt nàng quả thật là rất quen thuộc.
“Ma La!” Sương Hoa thất kinh kêu lên, giống như người mơ ngủ nói chuyện vậy.
Ma La cũng ngây người, miệng khẽ hé mở nhưng không thốt được lời nào.
“Choang!” một tiếng vang lên, thanh Sương Hoa kiếm rơi xuống đất, Sương Hoa chuyển thân quay đầu chạy về phía sau.
“Liên nhi!” Ma La phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo, ôm lấy Sương Hoa vào lòng, sau đó bay ra khỏi cung Đẩu Suất.
Sương Hoa cảm thấy thân thể bị chấn động mạnh một cái, sau đó thì hoàn toàn mất đi tri giác. Trong cơn mông lung, nàng tựa hồ nhìn thấy sư phó đang truy đuổi theo, nhưng lại bị người kia đánh cho thổ huyết, sau đó thì hắn cũng phóng mình bay đi xa. Bên tai nàng nghe loáng thoáng thanh âm vui mừng của Ma La: “Lão Quân, ta sẽ thay ngươi chiếu cố cho Liên nhi, bảo đảm sẽ không có bất kỳ phương hại nào.” Đến khi nàng tỉnh táo trở lại thì đã ở chỗ này.
“Liên nhi, nàng tỉnh chưa?” Thấy Sương Hoa hồi tỉnh, gương mặt Ma La tràn đầy vẻ vui mừng, nói tiếp: “Nàng chưa thành Phật chứ? Làm sao nàng lại ở chỗ của Thái Thượng Lão Quân?”
Thân thể Sương Hoa khẽ chấn động, vừa rồi nghe hắn gọi mình là Liên nhi, trong lòng nàng liền nổi lên một niềm chua xót. Nàng đứng lên, quay đầu sang một bên rồi nói: “Ma La ca ca, ta là Sương Hoa, không phải tỷ tỷ.”
“A, a, vậy… là ta lầm lẫn rồi.” Thanh âm của Ma La lộ ra vẻ thất vọng, chậm rãi đứng dậy.
Sương Hoa và Tâm Liên chính là một đôi tỷ muội song sinh, khi còn ở nhân gian, Ma La luôn lầm lẫn, phân không ra ai là tỷ tỷ, ai là muội muội. Chỉ nhớ lúc nguyên thần của hắn bị chấn thương, ngất xỉu tại sơn cốc, khi tỉnh lại, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Tâm Liên và cũng từ thời khắc đó, nàng đã vĩnh viễn lấy đi trái tim của hắn.
Sương Hoa bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Sự bày trí trong căn phòng này hoàn toàn giống với căn nhà của nàng tại nhân gian. Sương Hoa xoay người lại, nhìn thoáng qua cách bày trí trong căn phòng một lượt rồi thầm nghĩ: “Tất cả những điều này là Ma La ca ca đều vì tỷ tỷ mà làm ra.” Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót.
“Nếu đã biết có ngày hôm nay, hà cớ gì lúc trước ngươi lại phụ tỷ tỷ?” Sương Hoa cúi đầu, nói. Nàng nhớ lại lúc trước, Ma La đã đáp ứng sẽ thành hôn với tỷ tỷ của nàng, nhưng sau đó lại thất tung, chẳng để lại một câu. Tỷ tỷ thật đáng thương, hằng ngày đều tựa cửa ngóng trông hắn trở lại, đợi cho đến khi nước mắt và tâm can trở nên cạn kiệt. Sau này lâm trọng bệnh, vốn dĩ không có thuốc nào cứu được, may mà lúc ấy gặp được một vị đại sư vân du đến đây. Y đối với tỷ tỷ rất tốt, lại còn độ cho nàng hướng thiện. Tỷ tỷ về sau cắt đứt được trần duyên, đắc thành chánh quả. Còn Ma La sau lần mất tung tích đó, tuyệt không thấy trở về nữa.
“Lúc trước…” Thanh âm của Ma La trở nên vô lực, hắn chỉ thốt lên được bấy nhiêu thì không nói tiếp được nữa, chuyển thân bỏ đi.
“Ma La ca ca…” Sương Hoa đuổi theo tới cửa, bàn tay ngọc vịn vào nẹp cửa, nói: “Lúc trước, rốt cuộc vì sao ngươi lại không trở về?”
Toàn thân Ma La run rẩy, khẽ xoay người lại, nói: “Nơi đây là Nguyệt Ảnh nhai, bốn bề đều được bao bọc bởi nhược thủy. Dù là Phật Tổ Như Lai hay Thái Thượng Lão Quân, bất luận là ai cũng đều không thể đến được. Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi đây, ta sẽ đưa ngươi đi.”
“Ta…” Sương Hoa chỉ nói được đến đấy, thoáng do dự một lúc rồi xoay người đi trở vào phòng. Trong thâm tâm của nàng, kỳ thật vẫn chưa quên được hắn.
“Chỉ có điều, người mà hắn yêu thích là tỷ tỷ chứ không phải mình…”
Ma La nhìn theo bóng lưng của Sương Hoa một lúc rồi thở dài, sau đó chuyển thân nhắm hướng Linh Sơn mà bay đi.
“Chuyến đi này ta nhất định phải đưa Liên nhi trở về cho bằng được.”
oOo
“Phật Tổ, tên Ma La đó lần này cướp bảo tháp của ta mà đào tẩu, có lẽ hắn sẽ không trở về Linh Sơn nữa đâu.”
“Đạo Tổ bất tất phải lo lắng, nếu Ma La lại tác nghiệt, bổn tọa nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng!” Phật Tổ an ủi Lão Quân. Ma La đả thương Đấu Chiến Thắng Phật, đã khiến ngài tức giận.
“Không hiểu vết thương của Đấu Chiến Thắng Phật thế nào rồi?” Lão Quân hất nhẹ cây phất trần, lập tức có một hồ kim đan xuất hiện trong tay. Dù sao đi nữa, việc Tôn Ngộ Không bị thương cũng có một phần trách nhiệm của lão.
“Đã không còn gì đáng ngại nữa.” Phật Tổ nhắm hờ đôi mắt, đột nhiên sắc diện thay đổi, nói: “Ma La trở lại rồi.”
Lời vừa dứt, một luồng hắc quang xuất hiện ngay tại đại điện, Ma La trong bộ hắc bào, dáng vẻ phiêu nhiên ngạo nghễ đứng giữa trung tâm.
“Ma La, bổn tọa đã cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không biết quý trọng nó thì ta sẽ nghiêm trị ngươi!”
Ma La buông một tràng cuồng tiếu, những sợi tóc đen dài đột nhiên phân tán ra khắp không trung. “Như Lai, giờ đây ngươi còn cho rằng ta sợ ngươi sao?” Lời vừa dứt thì thân thể đen tuyền hóa thành một luồng hắc quang phóng nhanh đến hướng của Kim Liên Bồ Tát.
Ba ngàn phật tử có mặt cùng với Lão Quân đều cả kinh thất sắc, trợn mắt há miệng, đang muốn ra tay thì luồng hắc quang đã bủa vây lấy Bồ Tát.
Bồ Tát ngự trên đài sen, đôi mắt khép hờ, tay bắt pháp ấn, định di chuyển thì đã không còn kịp nữa. Đột nhiên, từ trên đài sen xuất hiện một khối kim quang chói lòa, từ khối kim quang ấy lại phóng xuất ra muôn đạo kim quang. Sau đó, một đạo tử quang từ trên đài sen của Phật Tổ lại bay ra, nhằm thẳng vào đạo hắc quang mà phóng tới.
“Tên nghiệt chướng kia đã chạy đến cung Đẩu Suất.” Phật Tổ trầm ngâm một lúc, phóng tuệ nhãn nhìn xuyên qua tam giới nên mới biết được trong lòng Ma La đang nghĩ gì.
“Thế Tôn, vì đâu mà ngài biết được hắn đã chạy đến cung Đẩu Suất?” Kim Liên Bồ Tát đưa mắt nhìn Phật Tổ rồi hỏi, nghĩ đến muội muội của mình nên trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Phật Tổ nhất thời không nói gì, một lúc sau mới thở dài, đưa mắt nhìn lên bầu trời mây bay lãng đãng. “Kim Liên ngô đồ, chẳng lẽ ngài không thể từ bỏ hết thảy những chuyện của thế gian?”
Kim Liên chắp tay chữ thập, không nói thêm gì nữa.
“Ma La ca ca, là ngươi sao?” Sương Hoa nhìn cái bóng quen thuộc trước mặt rồi lên tiếng hỏi. Vì mới nghe ở đây có tiếng đánh nhau nên Sương Hoa bỏ lửng việc luyện công mà chạy đến xem xét nhưng khi đến nơi thì chiến trường đã kết thúc. Nàng nhìn thấy Tôn Ngộ Không thụ thương nơi vai trái và đang kéo lê cây thiết bổng rời khỏi cung Đẩu Suất. Sư phó lộ vẻ mặt rất kinh ngạc, trên đầu mây bay lơ lửng, tại đó có một tòa bảo tháp bằng thủy tinh vừa phóng xuất các đạo hào quang vừa xoay tròn không thôi. Sau đó, tòa tháp kia từ trên đỉnh đầu của sư phó rơi xuống, bay đến bên đầu của một người khác, chỉ trong một chớp mắt, tòa tháp ấy lại đột nhiên biến mất, còn người mặc hắc bào kia thì buông một trận cuồng tiếu. Sương Hoa lập tức rút thanh Sương Hoa kiếm ra, nhằm vào hậu tâm của người kia mà đâm tới.
Trận cuồng tiếu lập tức ngừng lại, người kia chậm rãi quay đầu về sau. Trong tích tắc, Sương Hoa bị bất động ngay giữa không trung, không thể tiến thêm lên một bước nào.
Người đứng trước mặt nàng quả thật là rất quen thuộc.
“Ma La!” Sương Hoa thất kinh kêu lên, giống như người mơ ngủ nói chuyện vậy.
Ma La cũng ngây người, miệng khẽ hé mở nhưng không thốt được lời nào.
“Choang!” một tiếng vang lên, thanh Sương Hoa kiếm rơi xuống đất, Sương Hoa chuyển thân quay đầu chạy về phía sau.
“Liên nhi!” Ma La phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo, ôm lấy Sương Hoa vào lòng, sau đó bay ra khỏi cung Đẩu Suất.
Sương Hoa cảm thấy thân thể bị chấn động mạnh một cái, sau đó thì hoàn toàn mất đi tri giác. Trong cơn mông lung, nàng tựa hồ nhìn thấy sư phó đang truy đuổi theo, nhưng lại bị người kia đánh cho thổ huyết, sau đó thì hắn cũng phóng mình bay đi xa. Bên tai nàng nghe loáng thoáng thanh âm vui mừng của Ma La: “Lão Quân, ta sẽ thay ngươi chiếu cố cho Liên nhi, bảo đảm sẽ không có bất kỳ phương hại nào.” Đến khi nàng tỉnh táo trở lại thì đã ở chỗ này.
“Liên nhi, nàng tỉnh chưa?” Thấy Sương Hoa hồi tỉnh, gương mặt Ma La tràn đầy vẻ vui mừng, nói tiếp: “Nàng chưa thành Phật chứ? Làm sao nàng lại ở chỗ của Thái Thượng Lão Quân?”
Thân thể Sương Hoa khẽ chấn động, vừa rồi nghe hắn gọi mình là Liên nhi, trong lòng nàng liền nổi lên một niềm chua xót. Nàng đứng lên, quay đầu sang một bên rồi nói: “Ma La ca ca, ta là Sương Hoa, không phải tỷ tỷ.”
“A, a, vậy… là ta lầm lẫn rồi.” Thanh âm của Ma La lộ ra vẻ thất vọng, chậm rãi đứng dậy.
Sương Hoa và Tâm Liên chính là một đôi tỷ muội song sinh, khi còn ở nhân gian, Ma La luôn lầm lẫn, phân không ra ai là tỷ tỷ, ai là muội muội. Chỉ nhớ lúc nguyên thần của hắn bị chấn thương, ngất xỉu tại sơn cốc, khi tỉnh lại, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Tâm Liên và cũng từ thời khắc đó, nàng đã vĩnh viễn lấy đi trái tim của hắn.
Sương Hoa bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Sự bày trí trong căn phòng này hoàn toàn giống với căn nhà của nàng tại nhân gian. Sương Hoa xoay người lại, nhìn thoáng qua cách bày trí trong căn phòng một lượt rồi thầm nghĩ: “Tất cả những điều này là Ma La ca ca đều vì tỷ tỷ mà làm ra.” Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót.
“Nếu đã biết có ngày hôm nay, hà cớ gì lúc trước ngươi lại phụ tỷ tỷ?” Sương Hoa cúi đầu, nói. Nàng nhớ lại lúc trước, Ma La đã đáp ứng sẽ thành hôn với tỷ tỷ của nàng, nhưng sau đó lại thất tung, chẳng để lại một câu. Tỷ tỷ thật đáng thương, hằng ngày đều tựa cửa ngóng trông hắn trở lại, đợi cho đến khi nước mắt và tâm can trở nên cạn kiệt. Sau này lâm trọng bệnh, vốn dĩ không có thuốc nào cứu được, may mà lúc ấy gặp được một vị đại sư vân du đến đây. Y đối với tỷ tỷ rất tốt, lại còn độ cho nàng hướng thiện. Tỷ tỷ về sau cắt đứt được trần duyên, đắc thành chánh quả. Còn Ma La sau lần mất tung tích đó, tuyệt không thấy trở về nữa.
“Lúc trước…” Thanh âm của Ma La trở nên vô lực, hắn chỉ thốt lên được bấy nhiêu thì không nói tiếp được nữa, chuyển thân bỏ đi.
“Ma La ca ca…” Sương Hoa đuổi theo tới cửa, bàn tay ngọc vịn vào nẹp cửa, nói: “Lúc trước, rốt cuộc vì sao ngươi lại không trở về?”
Toàn thân Ma La run rẩy, khẽ xoay người lại, nói: “Nơi đây là Nguyệt Ảnh nhai, bốn bề đều được bao bọc bởi nhược thủy. Dù là Phật Tổ Như Lai hay Thái Thượng Lão Quân, bất luận là ai cũng đều không thể đến được. Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi đây, ta sẽ đưa ngươi đi.”
“Ta…” Sương Hoa chỉ nói được đến đấy, thoáng do dự một lúc rồi xoay người đi trở vào phòng. Trong thâm tâm của nàng, kỳ thật vẫn chưa quên được hắn.
“Chỉ có điều, người mà hắn yêu thích là tỷ tỷ chứ không phải mình…”
Ma La nhìn theo bóng lưng của Sương Hoa một lúc rồi thở dài, sau đó chuyển thân nhắm hướng Linh Sơn mà bay đi.
“Chuyến đi này ta nhất định phải đưa Liên nhi trở về cho bằng được.”
oOo
“Phật Tổ, tên Ma La đó lần này cướp bảo tháp của ta mà đào tẩu, có lẽ hắn sẽ không trở về Linh Sơn nữa đâu.”
“Đạo Tổ bất tất phải lo lắng, nếu Ma La lại tác nghiệt, bổn tọa nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng!” Phật Tổ an ủi Lão Quân. Ma La đả thương Đấu Chiến Thắng Phật, đã khiến ngài tức giận.
“Không hiểu vết thương của Đấu Chiến Thắng Phật thế nào rồi?” Lão Quân hất nhẹ cây phất trần, lập tức có một hồ kim đan xuất hiện trong tay. Dù sao đi nữa, việc Tôn Ngộ Không bị thương cũng có một phần trách nhiệm của lão.
“Đã không còn gì đáng ngại nữa.” Phật Tổ nhắm hờ đôi mắt, đột nhiên sắc diện thay đổi, nói: “Ma La trở lại rồi.”
Lời vừa dứt, một luồng hắc quang xuất hiện ngay tại đại điện, Ma La trong bộ hắc bào, dáng vẻ phiêu nhiên ngạo nghễ đứng giữa trung tâm.
“Ma La, bổn tọa đã cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không biết quý trọng nó thì ta sẽ nghiêm trị ngươi!”
Ma La buông một tràng cuồng tiếu, những sợi tóc đen dài đột nhiên phân tán ra khắp không trung. “Như Lai, giờ đây ngươi còn cho rằng ta sợ ngươi sao?” Lời vừa dứt thì thân thể đen tuyền hóa thành một luồng hắc quang phóng nhanh đến hướng của Kim Liên Bồ Tát.
Ba ngàn phật tử có mặt cùng với Lão Quân đều cả kinh thất sắc, trợn mắt há miệng, đang muốn ra tay thì luồng hắc quang đã bủa vây lấy Bồ Tát.
Bồ Tát ngự trên đài sen, đôi mắt khép hờ, tay bắt pháp ấn, định di chuyển thì đã không còn kịp nữa. Đột nhiên, từ trên đài sen xuất hiện một khối kim quang chói lòa, từ khối kim quang ấy lại phóng xuất ra muôn đạo kim quang. Sau đó, một đạo tử quang từ trên đài sen của Phật Tổ lại bay ra, nhằm thẳng vào đạo hắc quang mà phóng tới.