Có ai gọi Liễu Bảo Trân, có ai đó chạm vào cô rất nhẹ, tựa như cái phớt tay của gió, mát lạnh, thoải mái nhưng lại khiến tâm cô lưu luyến. Cô nâng tay nắm lấy...
Khoảng không vắng lặng, đôi mắt cô vẫn ngập tràn trong bóng tối huyền ảo. Trân Trân rút tay lại đặt lên ngực. Cô đã không còn thở nữa, trái tim ngừng lại rồi.
Trong lòng Bảo Trân vui mừng khôn thảy nhưng vội chùng xuống vì nhớ ra, dù có là trần gian hay địa ngục cô cũng chẳng thể nào thoát khỏi những bàn tay dơ bẩn đó. Liễu Bảo Trân bắt mình phải mở mắt nhưng mí mắt cứ đóng chặt, cô càng cố gắng cô càng đau, cứ như chúng bị dán dính vào nhau. Đưa tay lên mắt, cô cố gắng mở nó ra, rồi đôi tay cô ươn ướt, đau nhói nơi mắt, cô gồng lên, thân xác lạnh toát này kiên định đến nỗi không phát ra một âm thanh rên rỉ nào. Tại sao chết rồi mà vẫn còn đau? Cô hoang mang vì cô nghe được tiếng bước chân của ai đó đang tiến lại gần. Liễu Bảo Trân dùng hết sức xé toạt mí mắt mình ra, một mùi tơm tởm tanh nồng xộc vào mũi cô, chúng chảy dài trên má cô thay vì những giọt nước mắt đau đớn chịu đựng. Cuối cùng hình ảnh mờ ảo cũng hiện ra sau màn sương đỏ, đó là một nụ cười phát ra ánh sáng, đôi mắt cô đã đau rát lại còn bị tia sáng đó làm chói mắt, nhanh chóng nhắm tịt lại.
- Ai đó?.
Cô lùi lại, lưng chạm vào thành giường, tay đưa ra trước phòng thủ, mắt cô bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể mở ra được nữa, cô sợ hãi, trái tim đã ngừng đập nhưng cảm giác vẫn rất sống động.
Không ai trả lời cô cả, thế nhưng tiếng bước chân vẫn cứ tiến lại gần Bảo Trân, cô lắng nghe trong lòng bồn chồn muốn nhảy khỏi giường, không cần xác định phương hướng mà chỉ việc chạy thôi. Cái ý định đó chuẩn bị thực hiện thì cô tay cô đã bị nắm chặt, hơi thở của người đó vờn quanh nơi gáy tai cô, lông tơ cô dựng lên cả:
- Cô đã trở về rồi sao? Tôi chờ cô lâu lắm rồi đấy!.
- Anh là ai? Buông tôi ra.
Liễu Bảo Trân giật tay lại, hươ loạn xạ nhưng đều vô ích, cứ như rằng cái kể đang bên cạnh giữ lấy cô là gió vậy, cô không thể chạm được vào hắn nhưng có thể cảm nhận cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng lúc này.
- Hahahaha... Buông cô ra? Đùa tôi à? Khó lắm mới chờ được cô về thì sao có thể thả ra được.
Chát
Cô nắm lấy bàn tay của mình, lòng ngạc nhiên lẫn bất ngờ, cô mới tán được hắn? Cô chạm vào được rồi sao? Lòng cô khó hiểu hân hoan đến lạ thường, cô ngửa cổ cười rồi đưa tay định tán hắn thêm vài cái nhưng đã bị hắn giữ chặt, kiềm hãm nằm ngửa xuống giường. Bảo Trân vùng vẫy, la hét, đôi tay dùng hết sức để thoát khỏi.
Rắc
Tiếng bẻ gãy vật gì đó... À không, đó chính là tiếng khớp xương lệch khỏi nơi mà nó vốn thuộc về. Trân Trân không còn cảm thấy đau nữa, vai phải cô tê liệt, mắt nơi mắt vẫn cứ tuôn, môi cô vẽ vời nụ cười mãn nguyện. Âm thanh vừa phát ra đã khiến người giữ chặt cô cứng đờ, hắn thả lỏng tay cô ra không còn kiềm chặt nữa, cô nghe thấy tiếng hắn thở dài. Rồi cô cảm nhận được cái vuốt tóc yêu chiều của hắn trên đỉnh đầu cô, cô không nhìn thấy gì nữa, bỗng nhiên Trân buồn ngủ, cô mệt nhừ, cả thân thể dần không còn cứng ngắc phòng bị nữa, cô thả người trôi cùng cơn buồn ngủ. Bên môi vẫn nở nụ cười tươi rói, khẽ thì thầm:
- Tôi yêu cảm giác đau đớn này, tôi ghét tất cả các người...
Liễu Bảo Trân thiếp đi, người bên cạnh khó nhọc ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt hắn mở to nhìn người đối diện:
- Chương Thế Dâng, cậu cho Trân Trân uống thứ thuốc gì thế? Sao cô ấy lại ra nông nỗi này?.
Người đối diện bước lại gần xem xét vai trái của Bảo Trân, anh điềm đạm trả lời như chẳng có việc gì:
- Chỉ là trật thôi mà, chỉnh lại chút là được.
Sau đó anh cầm cánh tay cô kéo nhẹ rồi mạnh.
Rộp
Thế Dâng đứng dậy phủi tay, cho Bảo Trân uống tý thuốc giảm đau bảo đảm cô ấy sẽ trở lại bình thường thôi, anh trở lại vị trí của mình bên khung cửa sổ phòng, đôi tay chắp sau lưng. Im lặng!.
Dương Thiên Hải lau đi những giọt nước mắt trên mi Liễu Bảo Trân, nếu lúc nãy hắn không nắm lấy tay cô chắc có lẽ cô đã cào nát mặt, tệ hơn là móc cả đôi mắt mình ra mà không hề hay biết. Hắn không ngờ những viên thuốc Thế Dâng đưa cho hắn lại mạnh đến như thế.
- Cậu nói không có tác dụng phụ khác mà?.
Chương Thế Dâng gật đầu, xoay người đối mặt với Thiên Hải, anh nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn:
- Chẳng phải cậu muốn đạt được mục đích sao? Liều thuốc ấy khiến cô ấy gặp ảo giác thôi, cột tay chân lại là ổn, qua vài lần nữa. Liễu Bảo Trân trong lòng cậu sẽ ngoan hiền như con mèo nhỏ nghe lời cậu, bất cứ việc gì cậu muốn, Trân Trân không dám cãi lại đâu.
Dương Thiên Hải nhíu mày nghi hoặc:
- Cậu có chắc qua vài lần sẽ ổn? Sau này không còn tác dụng phụ như thế?.
- Cậu vẫn không tin tôi sao? Dương Thiên Hải cậu làm tôi đau buồn hơi bị nhiều rồi đấy!.
Hắn ngừng hỏi những nghi vấn trong đầu lại, Chương Thế Dâng chắc chắn đang biết bản thân đang làm gì mà.
Còn anh thì đang đứng bên cửa sổ, đôi tay cho vào túi quần, mái tóc màu bạch kim chói sáng trong những tia nắng, khuôn mặt sắc sảo tinh tế như được khắc họa một cách tỉ mỉ dần trở nên ảm đạm. Ánh mắt anh cứ nhìn chằm vào Thiên Hải, ngắm nhìn hắn đương ôm lấy người con gái mà hắn yêu đến điên, nhưng hắn lại không chịu thừa nhận bản thân đã cuồng loạn, mất kiểm soát. Thế Dâng cười nhạt, khóe môi anh nâng nhẹ, vẽ lên đường cong tuyệt hảo không cảm xúc, anh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giấu tâm tư vào đáy lòng, anh thả trôi cái tình cảm vốn dĩ không nên có trong tim.
- Tôi sắp phải đi xa.
- Lại đi du lịch sao? - Thiên Hải vuốt tóc Bảo Trân, thản nhiên hỏi:
- Không, tôi đi thăm địa ngục - Thế Dâng trả lời:
Dương Thiên Hải ngẩng đầu nhìn Chương Thế Dâng, hắn không biết phải nói điều gì nữa, anh trước giờ là con người nghiêm túc chưa biết đùa là như thế nào. Câu nói này làm cho Thiên Hải vừa nghi hoặc vừa buồn lòng.
Chợt Thế Dâng quay mặt quan sát khuôn mặt biến sắc không rõ ràng của Thiên Hải, hắn đang có tâm tư, để ý lời anh nói sao? Chợt anh cười giòn tan, ôm lấy mặt mà cười nghiêng ngã:
- Tôi chỉ đùa thôi mà, mặt có cần căng như buồn vệ sinh vậy không?.
- Anh chưa bao giờ biết đùa.
- Con người ai cũng sẽ khác, trưởng thành sớm thì trẻ hóa cũng nhanh thôi.
Chương Thế Dâng khoanh tay trước ngực, anh nhắm mắt, tặc lưỡi, lắc đầu giễu cợt Dương Thiên Hải, và sau đó không gian trong phòng của ba người lại im lặng, cái vẻ bình yên như thường lệ nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu, lòng họ gợn lên những cơn sóng thần cao vời vợi và vô cùng mãnh liệt. Chỉ có vẻ bề ngoài là bình lặng thôi.
Hoa Thiên Tuyết trở về đúng như trong dự kiến của Dương Thiên Hải, do Liễu Bảo Trân cứ hôn mê mấy ngày liền nên Tuyết không hỏi nguyên do được. Thế nhưng Thiên Tuyết khá tin vào lời nói của Thế Dâng, anh chưa bao giờ biết nói dối, theo nhưng Thiên Tuyết nhận định là như thế.
Lời của Dương Thiên Hải và Chương Thế Dâng cùng một bài, Liễu Bảo Trân trượt chân té khỏi cầu thang, đầu đập xuống sàn, chân phải bị gãy. Không biết vì sao số của Bảo Trân càng lớn càng xui, mọi tai họa cứ như chực chờ đổ ập xuống cô.
Thiên Tuyết và Hạ Vũ bận quá nhiều việc, họ bận việc công ty bận luôn cả chuyện hâm nóng tình cảm. Đã hai mươi bảy năm bên nhau, họ vẫn mặn nồng yêu thương làm người khác phải lấy làm ganh tỵ, ao ước.
Lúc rời đi Hạ Vũ có nói nhỏ vào tai Dương Thiên Hải, cùng là đàn ông lại là cha con, không lẽ Thiên Hải làm gì, tính gì mà Hạ Vũ không biết:
- Làm gì cũng nên nghĩ đến hậu quả sau này.
Dương Thiên Hải thoáng giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã thay vào đó là nụ cười gượng ép đầy giả tạo, gật đầu, ngoan ngoãn như đứa con trai bé bỏng của Hạ Vũ ngày nào:
- Đã rõ thưa cha.
Có ai gọi Liễu Bảo Trân, có ai đó chạm vào cô rất nhẹ, tựa như cái phớt tay của gió, mát lạnh, thoải mái nhưng lại khiến tâm cô lưu luyến. Cô nâng tay nắm lấy...
Khoảng không vắng lặng, đôi mắt cô vẫn ngập tràn trong bóng tối huyền ảo. Trân Trân rút tay lại đặt lên ngực. Cô đã không còn thở nữa, trái tim ngừng lại rồi.
Trong lòng Bảo Trân vui mừng khôn thảy nhưng vội chùng xuống vì nhớ ra, dù có là trần gian hay địa ngục cô cũng chẳng thể nào thoát khỏi những bàn tay dơ bẩn đó. Liễu Bảo Trân bắt mình phải mở mắt nhưng mí mắt cứ đóng chặt, cô càng cố gắng cô càng đau, cứ như chúng bị dán dính vào nhau. Đưa tay lên mắt, cô cố gắng mở nó ra, rồi đôi tay cô ươn ướt, đau nhói nơi mắt, cô gồng lên, thân xác lạnh toát này kiên định đến nỗi không phát ra một âm thanh rên rỉ nào. Tại sao chết rồi mà vẫn còn đau? Cô hoang mang vì cô nghe được tiếng bước chân của ai đó đang tiến lại gần. Liễu Bảo Trân dùng hết sức xé toạt mí mắt mình ra, một mùi tơm tởm tanh nồng xộc vào mũi cô, chúng chảy dài trên má cô thay vì những giọt nước mắt đau đớn chịu đựng. Cuối cùng hình ảnh mờ ảo cũng hiện ra sau màn sương đỏ, đó là một nụ cười phát ra ánh sáng, đôi mắt cô đã đau rát lại còn bị tia sáng đó làm chói mắt, nhanh chóng nhắm tịt lại.
- Ai đó?.
Cô lùi lại, lưng chạm vào thành giường, tay đưa ra trước phòng thủ, mắt cô bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể mở ra được nữa, cô sợ hãi, trái tim đã ngừng đập nhưng cảm giác vẫn rất sống động.
Không ai trả lời cô cả, thế nhưng tiếng bước chân vẫn cứ tiến lại gần Bảo Trân, cô lắng nghe trong lòng bồn chồn muốn nhảy khỏi giường, không cần xác định phương hướng mà chỉ việc chạy thôi. Cái ý định đó chuẩn bị thực hiện thì cô tay cô đã bị nắm chặt, hơi thở của người đó vờn quanh nơi gáy tai cô, lông tơ cô dựng lên cả:
- Cô đã trở về rồi sao? Tôi chờ cô lâu lắm rồi đấy!.
- Anh là ai? Buông tôi ra.
Liễu Bảo Trân giật tay lại, hươ loạn xạ nhưng đều vô ích, cứ như rằng cái kể đang bên cạnh giữ lấy cô là gió vậy, cô không thể chạm được vào hắn nhưng có thể cảm nhận cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng lúc này.
- Hahahaha... Buông cô ra? Đùa tôi à? Khó lắm mới chờ được cô về thì sao có thể thả ra được.
Chát
Cô nắm lấy bàn tay của mình, lòng ngạc nhiên lẫn bất ngờ, cô mới tán được hắn? Cô chạm vào được rồi sao? Lòng cô khó hiểu hân hoan đến lạ thường, cô ngửa cổ cười rồi đưa tay định tán hắn thêm vài cái nhưng đã bị hắn giữ chặt, kiềm hãm nằm ngửa xuống giường. Bảo Trân vùng vẫy, la hét, đôi tay dùng hết sức để thoát khỏi.
Rắc
Tiếng bẻ gãy vật gì đó... À không, đó chính là tiếng khớp xương lệch khỏi nơi mà nó vốn thuộc về. Trân Trân không còn cảm thấy đau nữa, vai phải cô tê liệt, mắt nơi mắt vẫn cứ tuôn, môi cô vẽ vời nụ cười mãn nguyện. Âm thanh vừa phát ra đã khiến người giữ chặt cô cứng đờ, hắn thả lỏng tay cô ra không còn kiềm chặt nữa, cô nghe thấy tiếng hắn thở dài. Rồi cô cảm nhận được cái vuốt tóc yêu chiều của hắn trên đỉnh đầu cô, cô không nhìn thấy gì nữa, bỗng nhiên Trân buồn ngủ, cô mệt nhừ, cả thân thể dần không còn cứng ngắc phòng bị nữa, cô thả người trôi cùng cơn buồn ngủ. Bên môi vẫn nở nụ cười tươi rói, khẽ thì thầm:
- Tôi yêu cảm giác đau đớn này, tôi ghét tất cả các người...
Liễu Bảo Trân thiếp đi, người bên cạnh khó nhọc ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt hắn mở to nhìn người đối diện:
- Chương Thế Dâng, cậu cho Trân Trân uống thứ thuốc gì thế? Sao cô ấy lại ra nông nỗi này?.
Người đối diện bước lại gần xem xét vai trái của Bảo Trân, anh điềm đạm trả lời như chẳng có việc gì:
- Chỉ là trật thôi mà, chỉnh lại chút là được.
Sau đó anh cầm cánh tay cô kéo nhẹ rồi mạnh.
Rộp
Thế Dâng đứng dậy phủi tay, cho Bảo Trân uống tý thuốc giảm đau bảo đảm cô ấy sẽ trở lại bình thường thôi, anh trở lại vị trí của mình bên khung cửa sổ phòng, đôi tay chắp sau lưng. Im lặng!.
Dương Thiên Hải lau đi những giọt nước mắt trên mi Liễu Bảo Trân, nếu lúc nãy hắn không nắm lấy tay cô chắc có lẽ cô đã cào nát mặt, tệ hơn là móc cả đôi mắt mình ra mà không hề hay biết. Hắn không ngờ những viên thuốc Thế Dâng đưa cho hắn lại mạnh đến như thế.
- Cậu nói không có tác dụng phụ khác mà?.
Chương Thế Dâng gật đầu, xoay người đối mặt với Thiên Hải, anh nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn:
- Chẳng phải cậu muốn đạt được mục đích sao? Liều thuốc ấy khiến cô ấy gặp ảo giác thôi, cột tay chân lại là ổn, qua vài lần nữa. Liễu Bảo Trân trong lòng cậu sẽ ngoan hiền như con mèo nhỏ nghe lời cậu, bất cứ việc gì cậu muốn, Trân Trân không dám cãi lại đâu.
Dương Thiên Hải nhíu mày nghi hoặc:
- Cậu có chắc qua vài lần sẽ ổn? Sau này không còn tác dụng phụ như thế?.
- Cậu vẫn không tin tôi sao? Dương Thiên Hải cậu làm tôi đau buồn hơi bị nhiều rồi đấy!.
Hắn ngừng hỏi những nghi vấn trong đầu lại, Chương Thế Dâng chắc chắn đang biết bản thân đang làm gì mà.
Còn anh thì đang đứng bên cửa sổ, đôi tay cho vào túi quần, mái tóc màu bạch kim chói sáng trong những tia nắng, khuôn mặt sắc sảo tinh tế như được khắc họa một cách tỉ mỉ dần trở nên ảm đạm. Ánh mắt anh cứ nhìn chằm vào Thiên Hải, ngắm nhìn hắn đương ôm lấy người con gái mà hắn yêu đến điên, nhưng hắn lại không chịu thừa nhận bản thân đã cuồng loạn, mất kiểm soát. Thế Dâng cười nhạt, khóe môi anh nâng nhẹ, vẽ lên đường cong tuyệt hảo không cảm xúc, anh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giấu tâm tư vào đáy lòng, anh thả trôi cái tình cảm vốn dĩ không nên có trong tim.
- Tôi sắp phải đi xa.
- Lại đi du lịch sao? - Thiên Hải vuốt tóc Bảo Trân, thản nhiên hỏi:
- Không, tôi đi thăm địa ngục - Thế Dâng trả lời:
Dương Thiên Hải ngẩng đầu nhìn Chương Thế Dâng, hắn không biết phải nói điều gì nữa, anh trước giờ là con người nghiêm túc chưa biết đùa là như thế nào. Câu nói này làm cho Thiên Hải vừa nghi hoặc vừa buồn lòng.
Chợt Thế Dâng quay mặt quan sát khuôn mặt biến sắc không rõ ràng của Thiên Hải, hắn đang có tâm tư, để ý lời anh nói sao? Chợt anh cười giòn tan, ôm lấy mặt mà cười nghiêng ngã:
- Tôi chỉ đùa thôi mà, mặt có cần căng như buồn vệ sinh vậy không?.
- Anh chưa bao giờ biết đùa.
- Con người ai cũng sẽ khác, trưởng thành sớm thì trẻ hóa cũng nhanh thôi.
Chương Thế Dâng khoanh tay trước ngực, anh nhắm mắt, tặc lưỡi, lắc đầu giễu cợt Dương Thiên Hải, và sau đó không gian trong phòng của ba người lại im lặng, cái vẻ bình yên như thường lệ nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu, lòng họ gợn lên những cơn sóng thần cao vời vợi và vô cùng mãnh liệt. Chỉ có vẻ bề ngoài là bình lặng thôi.
Hoa Thiên Tuyết trở về đúng như trong dự kiến của Dương Thiên Hải, do Liễu Bảo Trân cứ hôn mê mấy ngày liền nên Tuyết không hỏi nguyên do được. Thế nhưng Thiên Tuyết khá tin vào lời nói của Thế Dâng, anh chưa bao giờ biết nói dối, theo nhưng Thiên Tuyết nhận định là như thế.
Lời của Dương Thiên Hải và Chương Thế Dâng cùng một bài, Liễu Bảo Trân trượt chân té khỏi cầu thang, đầu đập xuống sàn, chân phải bị gãy. Không biết vì sao số của Bảo Trân càng lớn càng xui, mọi tai họa cứ như chực chờ đổ ập xuống cô.
Thiên Tuyết và Hạ Vũ bận quá nhiều việc, họ bận việc công ty bận luôn cả chuyện hâm nóng tình cảm. Đã hai mươi bảy năm bên nhau, họ vẫn mặn nồng yêu thương làm người khác phải lấy làm ganh tỵ, ao ước.
Lúc rời đi Hạ Vũ có nói nhỏ vào tai Dương Thiên Hải, cùng là đàn ông lại là cha con, không lẽ Thiên Hải làm gì, tính gì mà Hạ Vũ không biết:
- Làm gì cũng nên nghĩ đến hậu quả sau này.
Dương Thiên Hải thoáng giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã thay vào đó là nụ cười gượng ép đầy giả tạo, gật đầu, ngoan ngoãn như đứa con trai bé bỏng của Hạ Vũ ngày nào:
- Đã rõ thưa cha.