Lăng Vĩ Dạ đã thật sự rời đi? Hay anh chỉ đang cố tránh mặt một lúc để xem cô diễn xong vở kịch này, một kịch bản hoàn hảo nhưng liệu nó đã hoàn chỉnh? Tại sao Trân Trân cảm thấy vô vị quá!.
Cô choàng tay ôm lấy thân thể mình, bước chân chậm rãi sải dài trên con đường đông đúc, Bảo Trân đi được một đoạn, bỗng đầu choáng váng, cô mất thăng bằng, xiêu quẹo, chân bủn rủn đứng không vững nữa.
Bịch
Không gian trước mắt hoàn toàn được bao phủ bằng màu đen, một màu đen huyền bí, lạnh lẽo và đáng ghét. Trân ghét màu đen, thật sự rất ghét nó.
Lúc Liễu Bảo Trân tỉnh dậy đã thấy Trần Thiên My, Lý Chử Thiên bên cạnh, hai người họ nắm lấy tay cô, Thiên My nước mắt lã chã, lời nói bị nghẹn lại nơi cổ họng:
- Sao chị lại ra nông nỗi này chứ?.
Liễu Bảo Trân nâng tay, cô định lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn vòng trên má My, nhưng đôi tay Trân dừng lại giữa khoảng không, và ánh mắt cô chú ý ra ngoài phía cửa. Một bóng hình cao lớn vừa mở cửa bước vào, hắn nhìn cô đầy lo lắng. Bảo Trân liền đổi tư thế, tay nhẹ nhàng muốn lau đi nước mắt My đã đổi sang cái chỉ tay khó chịu:
- Cô là ai nữa vậy?,
Trần Thiên My tròn mắt kinh ngạc, cô nhìn Bảo Trân chằm chằm, lòng đau nhói, rồi òa lên khóc:
- Cả Tiểu My mà chị cũng quên sao?.
Lý Chử Thiên đứng bên cạnh, cậu kéo Thiên My đứng dậy lau nước mắt cho cô, trấn an:
- Trân Trân mới xảy ra tai nạn không may, chúng ta không được làm kích động em ấy.
Liễu Bảo Trân nghiêng đầu nhìn hai người trước mặt, cô ngây ngốc hỏi, tay xoa nhẹ hai bên thái dương:
- Hai người là ai vậy?.
Chử Thiên thở dài, cậu cúi đầu, ngồi xuống bên cạnh Trân:
- Anh là Lý Chử Thiên, anh họ của em, còn đây là Trần Thiên My, cô ấy là người mẫu là bạn của chúng ta.
Câu giới thiệu của Chử Thiên ngắn gọn, xúc tích. Bảo Trân gật đầu ra ý đã hiểu, cô nhíu mày, nhắm mắt nhưng vội mở hờ, qua khóe mi cô nhìn thấy Thiên Hải bước lại cạnh ba người, hắn kéo ghế ngồi cạnh giường của cô. Giọng nói lo lắng nhưng không giấu nổi nét cười:
- Mới khỏi bệnh đã bỏ ra ngoài rồi, em không được đi lung tung như vậy nữa. Nghe không?.
Lúc này Liễu Bảo Trân mới nhập vai, cô trở thành một đứa trẻ vô tội, xốc chăn nhào vào lòng hắn:
- Trân Trân muốn đi chơi.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy được vẻ trẻ thơ, làm nũng của cô, chỉ là lâu lắm rồi mới có dịp chiêm ngưỡng. Dương Thiên Hải ôm lấy cô trong lòng, sủng nịnh vuốt mái tóc suối mây mềm mượt của cô:
- Tối nay, anh sẽ đưa em đi chơi? Chịu không?.
Liễu Bảo Trân thích thú, cô vỗ tay, miệng cười toe toét, háo hức mà hô lớn:
- Chịu.
Lý Chử Thiên và Trần Thiên My đứng bên cạnh như hai cái bóng đèn to bự, họ thất thời mà rời khỏi, Tiểu My không muốn đi nhưng bị Chử Thiên lôi, cô đành dậm chân và ngậm ngùi tiếp bước. Trân Trân choàng tay ôm cổ Thiên Hải, nhưng mắt cô vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Thiên và My, cô nhẹ nhõm thở dài thầm trong bụng. Xém tý nữa đã lộ rồi.
Tiếp tục với vai diễn trẻ con, Bảo Trân dụi má vào lòng ngực rắn chắc của hắn, ra giọng nũng nịu:
- Buồn ngủ quá!.
Trong lòng mặc dù rất buồn nôn, nhưng cô phải cố gắng chịu đựng. Đầu cô như muốn nổ tung, đủ loại xúc cảm, suy tính ào ạt đổ về, vở kịch này... Bảo Trân diễn để làm gì? Kết quả ra sao? Cô muốn thế nào?. Lòng cô đau nhói khi nhớ tới những gì hắn đã làm với cô, nhưng lại vui vẻ lạ thường khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, nếu như cô có thể dồn hắn vào con đường tuyệt vọng. Thế nhưng, phải dồn làm sao? Khiến hắn mất thứ mà hắn yêu thương nhất. Tư Tố chăng?.
Dương Thiên Hải hé môi cười nhẹ, hắn nhấc người cô lên, ẵm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Liễu Bảo Trân không hiểu, cô đưa mắt ngây ngô nhìn hắn định làm gì tiếp theo.
- Chúng ta đi ngủ cùng nhau nào.
Nói rồi, hắn chầm chậm tháo từng chiếc cúc áo, cho đến khi chiếc áo sơ mi đen rơi xuống sàn. Một cơ thể cường tráng, quyến rũ rõ nét hiện diện trước mặt Bảo Trân, cô mới hoàn hồn, ý nghĩ được khởi động.
Không lẽ, Thiên Hải muốn làm tình?.
Quá rõ rồi còn đâu nữa, hắn đang nhìn cô bằng đôi mắt háu đói, rát bỏng, không dừng ở đó. Thiên Hải đang điềm đạm cởi luôn chiếc quần tây ôm sát đôi chân dài cứng rắn của hắn. Liễu Bảo Trân nuốt nước bọt khó khăn, cô hơi lùi lại, mắt mở to trao tráo nhìn hắn, còn Hải cứ dùng ánh mắt tà mị, lòng muốn thôi miên, thiêu đốt ngọn lửa dục tình bao lâu nay trong người cô.
- Anh đi không mặc quần áo ngủ sao? Như vậy dễ bị cảm lạnh lắm!.
Trân Trân muốn đánh lạc hướng của hắn, chứ cô rõ biết, có quần áo hay không chút nữa hoạt động cũng ra mồ hôi. Nóng nực thấy bà.
Dương Thiên Hải ngửa cổ cười to đầy sảng khoái:
- Sẽ không bệnh đâu, anh chỉ cho em một cách còn ấm hơn đắp mềm hay mặc quần áo nữa kìa.
- Cách gì?.
- Cách này nè.
Xong, hắn đã thoát luôn chiếc quần tây, giờ đây Thiên Hải chỉ còn độc nhất chiếc quần lót ôm sát bờ hông rộng, đầy đặn. Nơi giữa hai chân đang lồ lộ ẩn hiện một vật rất to, kích thước nó tăng dần đến mức kinh ngạc. Liễu Bảo Trân càng khó thở hơn khi nghĩ đến những việc sắp xảy ra, cổ họng cô khô khốc, mắt cô đảo khắp nơi tìm nơi thoái ẩn, nhưng bỗng nhiên lại bị một vật nặng đè lên người.
Thân thể Bảo Trân cứng đờ bên dưới Thiên Hải, hắn vuốt má cô, những ngón tay thon dài mân mê, trêu chọc, đùa vui khắp khuôn mặt, chiếc cổ rồi ma quái lướt xuống nơi mềm mại. Hai quả đồi tuyết sữa vung cao kiêu hãnh, Bảo Trân đưa tay đẩy Thiên Hải ra, miệng lắp bắp:
- An...h là...mmmm gi....ì... vậ...y...???
Cái đẩy của cô chẳng khác nào trứng chọi đá, hắn không những không đau mà còn thêm khoái chí. Cô chống cự bao nhiêu thì càng khơi gợi dục vọng hắn bấy nhiêu. Dương Thiên Hải nắm chặt hai cổ tay cô để qua đỉnh đầu, đôi môi mềm mại tham luyến lướt trên cổ cô, cùng chiếc lưỡi đinh hương ươn ướt đầy khêu khích vờn quanh gáy tai Trân Trân. Cô ưỡn ngực, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhắm hờ. Bản thân cô đã cố gắng kiềm chế lại, nhưng mọi thứ đều vô dụng, chính cô cũng không ngờ Thiên Hải có thể gợi lên được dục vọng khô cằn bao năm qua. Đôi má cô ửng hộ, cả làn da trắng ngần của cô cũng phớt hồng nhuận.
- Hãy giải phóng nó đi nào! - Tiếng nói Thiên Hải như có một ma lực huyền bí nào đó, nó khiến cô càng rơi vào vũng lầy khao khát xác thịt hơn.
Liễu Bảo Trân cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ nơi cổ họng, cô hừ hừ được vài tiếng. Rồi bản thân đã được đến mức giới hạn, Bảo Trân không thể tiết chế cảm xúc nữa. Cô lên tiếng rên to, hơi thở đứt quãng, nhịp tim cô đập nhanh, từng mạch máu sôi lên. Bụng dưới cô bắt đầu khó chịu, từng đợt lửa nóng bừng đốt cháy. Dục hỏa cô bị hắn gợi lên, d*m thủy đã bắt đầu tuôn ra không ngừng, trong vô thức, cô giật lấy đôi tay đang bị hắn khóa chặt đặt lên mái tóc mềm của hắn. Liễu Bảo Trân không ngừng vò nát, không ngừng rên rỉ, không ngừng hưởng thụ những cảm giác khoái lạc lạ thường này. Nó hoàn toàn khác biệt với khi làm tình cùng Lăng Vĩ Dạ, hay vào lần đầu tiên với Dương Hạ Vũ... không còn đau, không còn rơi nước mắt vì sợ hãi... Cô chỉ thấy bản thân được phiêu diêu, gột rửa tất cả phiền muộn. Đầu cô trống rỗng, khoái lạc, sung sướng... Mọi thứ khiến cô trở nên đê mê, mụ mị rơi vào giấc mộng xuân không nên có. Cả thân thể cô bắt đầu phản ứng kịch liệt, cô không còn cứng ngắc mà trở nên mềm mại không xương quấn lấy hắn, thuận theo hắn, mặc hắn dẫn lối, chiều chuộng hắn đến từng tất da tất thịt.
Không biết qua bao lâu, Liễu Bảo Trân mệt nhừ rơi vào giấc mộng đẹp, còn Thiên Hải vẫn cứ mở đôi mắt sáng hơi cả đèn pha trong căn phòng tối om. Xung quanh yên lặng, hắn có thể nghe cả hơi thở đều đều của Trân khi ngủ say, hắn còn có thể nghe được nhịp tim không nhanh không chậm của bản thân nữa. Dương Thiên Hải ôm lấy Bảo Trân, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu cô, hắn hít nhẹ một hơi. Hương thơm thoang thoảng trên tóc cô được hắn thưởng thức, hắn mỉm cười, ôm cô chặt hơi, cái siết tay không đến nỗi mạnh bạo làm cô đau mà thức giấc. Thiên Hải cứ như vậy, cứ cười, rồi hôn lên mái tóc còn vương vấn lại chút hương của ái tình. Hắn thỏ thẻ thật nhỏ trong không gian bình lặng:
- Từ bây giờ anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc cho em. Đừng sợ, đừng rời đi nữa nhé! Anh không thể chịu nỗi cảm giác khi mất đi em đâu.
Hải lại hôn lên tóc cô, hắn nhắm mắt, thở hắt một hơi, nhịp thở đều đều. Hắn đã ngủ rồi.
Liễu Bảo Trân mở mắt, cô nhìn hắn, nhìn vào thân thể của cả hai. Không một mảnh vải che thân. Cô không lạnh, trái tim cũng không còn rét buốt trong tản băng kia nữa. Một kịch bản không hoàn chỉnh, vai diễn này cũng không đạt. Cô đã không thể làm theo những gì bản thân vạch ra, tại sao?.
Lăng Vĩ Dạ đã thật sự rời đi? Hay anh chỉ đang cố tránh mặt một lúc để xem cô diễn xong vở kịch này, một kịch bản hoàn hảo nhưng liệu nó đã hoàn chỉnh? Tại sao Trân Trân cảm thấy vô vị quá!.
Cô choàng tay ôm lấy thân thể mình, bước chân chậm rãi sải dài trên con đường đông đúc, Bảo Trân đi được một đoạn, bỗng đầu choáng váng, cô mất thăng bằng, xiêu quẹo, chân bủn rủn đứng không vững nữa.
Bịch
Không gian trước mắt hoàn toàn được bao phủ bằng màu đen, một màu đen huyền bí, lạnh lẽo và đáng ghét. Trân ghét màu đen, thật sự rất ghét nó.
Lúc Liễu Bảo Trân tỉnh dậy đã thấy Trần Thiên My, Lý Chử Thiên bên cạnh, hai người họ nắm lấy tay cô, Thiên My nước mắt lã chã, lời nói bị nghẹn lại nơi cổ họng:
- Sao chị lại ra nông nỗi này chứ?.
Liễu Bảo Trân nâng tay, cô định lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn vòng trên má My, nhưng đôi tay Trân dừng lại giữa khoảng không, và ánh mắt cô chú ý ra ngoài phía cửa. Một bóng hình cao lớn vừa mở cửa bước vào, hắn nhìn cô đầy lo lắng. Bảo Trân liền đổi tư thế, tay nhẹ nhàng muốn lau đi nước mắt My đã đổi sang cái chỉ tay khó chịu:
- Cô là ai nữa vậy?,
Trần Thiên My tròn mắt kinh ngạc, cô nhìn Bảo Trân chằm chằm, lòng đau nhói, rồi òa lên khóc:
- Cả Tiểu My mà chị cũng quên sao?.
Lý Chử Thiên đứng bên cạnh, cậu kéo Thiên My đứng dậy lau nước mắt cho cô, trấn an:
- Trân Trân mới xảy ra tai nạn không may, chúng ta không được làm kích động em ấy.
Liễu Bảo Trân nghiêng đầu nhìn hai người trước mặt, cô ngây ngốc hỏi, tay xoa nhẹ hai bên thái dương:
- Hai người là ai vậy?.
Chử Thiên thở dài, cậu cúi đầu, ngồi xuống bên cạnh Trân:
- Anh là Lý Chử Thiên, anh họ của em, còn đây là Trần Thiên My, cô ấy là người mẫu là bạn của chúng ta.
Câu giới thiệu của Chử Thiên ngắn gọn, xúc tích. Bảo Trân gật đầu ra ý đã hiểu, cô nhíu mày, nhắm mắt nhưng vội mở hờ, qua khóe mi cô nhìn thấy Thiên Hải bước lại cạnh ba người, hắn kéo ghế ngồi cạnh giường của cô. Giọng nói lo lắng nhưng không giấu nổi nét cười:
- Mới khỏi bệnh đã bỏ ra ngoài rồi, em không được đi lung tung như vậy nữa. Nghe không?.
Lúc này Liễu Bảo Trân mới nhập vai, cô trở thành một đứa trẻ vô tội, xốc chăn nhào vào lòng hắn:
- Trân Trân muốn đi chơi.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy được vẻ trẻ thơ, làm nũng của cô, chỉ là lâu lắm rồi mới có dịp chiêm ngưỡng. Dương Thiên Hải ôm lấy cô trong lòng, sủng nịnh vuốt mái tóc suối mây mềm mượt của cô:
- Tối nay, anh sẽ đưa em đi chơi? Chịu không?.
Liễu Bảo Trân thích thú, cô vỗ tay, miệng cười toe toét, háo hức mà hô lớn:
- Chịu.
Lý Chử Thiên và Trần Thiên My đứng bên cạnh như hai cái bóng đèn to bự, họ thất thời mà rời khỏi, Tiểu My không muốn đi nhưng bị Chử Thiên lôi, cô đành dậm chân và ngậm ngùi tiếp bước. Trân Trân choàng tay ôm cổ Thiên Hải, nhưng mắt cô vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Thiên và My, cô nhẹ nhõm thở dài thầm trong bụng. Xém tý nữa đã lộ rồi.
Tiếp tục với vai diễn trẻ con, Bảo Trân dụi má vào lòng ngực rắn chắc của hắn, ra giọng nũng nịu:
- Buồn ngủ quá!.
Trong lòng mặc dù rất buồn nôn, nhưng cô phải cố gắng chịu đựng. Đầu cô như muốn nổ tung, đủ loại xúc cảm, suy tính ào ạt đổ về, vở kịch này... Bảo Trân diễn để làm gì? Kết quả ra sao? Cô muốn thế nào?. Lòng cô đau nhói khi nhớ tới những gì hắn đã làm với cô, nhưng lại vui vẻ lạ thường khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, nếu như cô có thể dồn hắn vào con đường tuyệt vọng. Thế nhưng, phải dồn làm sao? Khiến hắn mất thứ mà hắn yêu thương nhất. Tư Tố chăng?.
Dương Thiên Hải hé môi cười nhẹ, hắn nhấc người cô lên, ẵm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Liễu Bảo Trân không hiểu, cô đưa mắt ngây ngô nhìn hắn định làm gì tiếp theo.
- Chúng ta đi ngủ cùng nhau nào.
Nói rồi, hắn chầm chậm tháo từng chiếc cúc áo, cho đến khi chiếc áo sơ mi đen rơi xuống sàn. Một cơ thể cường tráng, quyến rũ rõ nét hiện diện trước mặt Bảo Trân, cô mới hoàn hồn, ý nghĩ được khởi động.
Không lẽ, Thiên Hải muốn làm tình?.
Quá rõ rồi còn đâu nữa, hắn đang nhìn cô bằng đôi mắt háu đói, rát bỏng, không dừng ở đó. Thiên Hải đang điềm đạm cởi luôn chiếc quần tây ôm sát đôi chân dài cứng rắn của hắn. Liễu Bảo Trân nuốt nước bọt khó khăn, cô hơi lùi lại, mắt mở to trao tráo nhìn hắn, còn Hải cứ dùng ánh mắt tà mị, lòng muốn thôi miên, thiêu đốt ngọn lửa dục tình bao lâu nay trong người cô.
- Anh đi không mặc quần áo ngủ sao? Như vậy dễ bị cảm lạnh lắm!.
Trân Trân muốn đánh lạc hướng của hắn, chứ cô rõ biết, có quần áo hay không chút nữa hoạt động cũng ra mồ hôi. Nóng nực thấy bà.
Dương Thiên Hải ngửa cổ cười to đầy sảng khoái:
- Sẽ không bệnh đâu, anh chỉ cho em một cách còn ấm hơn đắp mềm hay mặc quần áo nữa kìa.
- Cách gì?.
- Cách này nè.
Xong, hắn đã thoát luôn chiếc quần tây, giờ đây Thiên Hải chỉ còn độc nhất chiếc quần lót ôm sát bờ hông rộng, đầy đặn. Nơi giữa hai chân đang lồ lộ ẩn hiện một vật rất to, kích thước nó tăng dần đến mức kinh ngạc. Liễu Bảo Trân càng khó thở hơn khi nghĩ đến những việc sắp xảy ra, cổ họng cô khô khốc, mắt cô đảo khắp nơi tìm nơi thoái ẩn, nhưng bỗng nhiên lại bị một vật nặng đè lên người.
Thân thể Bảo Trân cứng đờ bên dưới Thiên Hải, hắn vuốt má cô, những ngón tay thon dài mân mê, trêu chọc, đùa vui khắp khuôn mặt, chiếc cổ rồi ma quái lướt xuống nơi mềm mại. Hai quả đồi tuyết sữa vung cao kiêu hãnh, Bảo Trân đưa tay đẩy Thiên Hải ra, miệng lắp bắp:
- An...h là...mmmm gi....ì... vậ...y...???
Cái đẩy của cô chẳng khác nào trứng chọi đá, hắn không những không đau mà còn thêm khoái chí. Cô chống cự bao nhiêu thì càng khơi gợi dục vọng hắn bấy nhiêu. Dương Thiên Hải nắm chặt hai cổ tay cô để qua đỉnh đầu, đôi môi mềm mại tham luyến lướt trên cổ cô, cùng chiếc lưỡi đinh hương ươn ướt đầy khêu khích vờn quanh gáy tai Trân Trân. Cô ưỡn ngực, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhắm hờ. Bản thân cô đã cố gắng kiềm chế lại, nhưng mọi thứ đều vô dụng, chính cô cũng không ngờ Thiên Hải có thể gợi lên được dục vọng khô cằn bao năm qua. Đôi má cô ửng hộ, cả làn da trắng ngần của cô cũng phớt hồng nhuận.
- Hãy giải phóng nó đi nào! - Tiếng nói Thiên Hải như có một ma lực huyền bí nào đó, nó khiến cô càng rơi vào vũng lầy khao khát xác thịt hơn.
Liễu Bảo Trân cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ nơi cổ họng, cô hừ hừ được vài tiếng. Rồi bản thân đã được đến mức giới hạn, Bảo Trân không thể tiết chế cảm xúc nữa. Cô lên tiếng rên to, hơi thở đứt quãng, nhịp tim cô đập nhanh, từng mạch máu sôi lên. Bụng dưới cô bắt đầu khó chịu, từng đợt lửa nóng bừng đốt cháy. Dục hỏa cô bị hắn gợi lên, dm thủy đã bắt đầu tuôn ra không ngừng, trong vô thức, cô giật lấy đôi tay đang bị hắn khóa chặt đặt lên mái tóc mềm của hắn. Liễu Bảo Trân không ngừng vò nát, không ngừng rên rỉ, không ngừng hưởng thụ những cảm giác khoái lạc lạ thường này. Nó hoàn toàn khác biệt với khi làm tình cùng Lăng Vĩ Dạ, hay vào lần đầu tiên với Dương Hạ Vũ... không còn đau, không còn rơi nước mắt vì sợ hãi... Cô chỉ thấy bản thân được phiêu diêu, gột rửa tất cả phiền muộn. Đầu cô trống rỗng, khoái lạc, sung sướng... Mọi thứ khiến cô trở nên đê mê, mụ mị rơi vào giấc mộng xuân không nên có. Cả thân thể cô bắt đầu phản ứng kịch liệt, cô không còn cứng ngắc mà trở nên mềm mại không xương quấn lấy hắn, thuận theo hắn, mặc hắn dẫn lối, chiều chuộng hắn đến từng tất da tất thịt.
Không biết qua bao lâu, Liễu Bảo Trân mệt nhừ rơi vào giấc mộng đẹp, còn Thiên Hải vẫn cứ mở đôi mắt sáng hơi cả đèn pha trong căn phòng tối om. Xung quanh yên lặng, hắn có thể nghe cả hơi thở đều đều của Trân khi ngủ say, hắn còn có thể nghe được nhịp tim không nhanh không chậm của bản thân nữa. Dương Thiên Hải ôm lấy Bảo Trân, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu cô, hắn hít nhẹ một hơi. Hương thơm thoang thoảng trên tóc cô được hắn thưởng thức, hắn mỉm cười, ôm cô chặt hơi, cái siết tay không đến nỗi mạnh bạo làm cô đau mà thức giấc. Thiên Hải cứ như vậy, cứ cười, rồi hôn lên mái tóc còn vương vấn lại chút hương của ái tình. Hắn thỏ thẻ thật nhỏ trong không gian bình lặng:
- Từ bây giờ anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc cho em. Đừng sợ, đừng rời đi nữa nhé! Anh không thể chịu nỗi cảm giác khi mất đi em đâu.
Hải lại hôn lên tóc cô, hắn nhắm mắt, thở hắt một hơi, nhịp thở đều đều. Hắn đã ngủ rồi.
Liễu Bảo Trân mở mắt, cô nhìn hắn, nhìn vào thân thể của cả hai. Không một mảnh vải che thân. Cô không lạnh, trái tim cũng không còn rét buốt trong tản băng kia nữa. Một kịch bản không hoàn chỉnh, vai diễn này cũng không đạt. Cô đã không thể làm theo những gì bản thân vạch ra, tại sao?.