“Các vị đạo gia… Cuối cùng các vị cũng chịu đến cứu tôi rồi sao… Tôi đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi… Hức hức hức… Thật là quá…” Tôi ngồi bệt ra đất giở trò ăn vạ, gào khóc sướt mướt.
“Thế này là thế nào?” Gã đạo sĩ áo vàng ngờ vực dòm tôi đầy khó hiểu, đã thế lại còn lùi về sau mấy bước, hình như tôi diễn hơi quá đà rồi thì phải, đành phải đổi chiêu vậy, nghĩ rồi bèn đưa tay gạt lệ bắt đầu thưa chuyện: “Từ nhỏ tôi đã bị lão yêu đạo Bất Tư ấy đưa về đây, bị bắt làm trâu làm ngựa cho lão, trải qua những ngày sống không bằng chết… Hức hức hức… Tôi vẫn luôn ngày ngóng đêm trông… Chỉ mong cho có ai thương tình mà đến cứu cái mạng quèn này…” Tôi nước mắt ngắn dài liệt kê ra tất cả những việc đã phải làm từ nhỏ tới lớn, tư liệu tham khảo phần lớn lấy từ kinh nghiệm thực tế của tôi mà ra cả, thế nên nói câu nào ra câu nấy, lưu loát trôi chảy, khóc tiếng nào ra tiếng nấy, xé ruột xé gan.
“Vậy hắn đâu rồi?” Áo vàng có hơi dịu giọng xuống.
“Quỷ tha ma bắt cái tên đạo nhân Bất Tư ấy… hức hức hức… Có ngờ đâu lão lại tốt số đến vậy, đang yên đang lành tự nhiên lại lăn đùng ra ngoẻo, cứ thế mà đường đường chính chính trốn thoát được khỏi sự trừng trị của các vị đạo gia đây… Đúng là cao xanh không có mắt mà!!!”
“Bất Tư chết rồi ư?” Áo vàng giật mình khiếp vía. Đám đạo sĩ vây quanh y cũng bắt đầu bàn tán xôn xao: “Cũng có thể lắm à, gần hai tháng nay đều chẳng nghe ai nói gì về việc lão lại xuất hiện gây rối cả.”
Gã áo nâu không có vẻ gì là định đi qua đây nhưng mắt thì cứ dán chặt vào tôi: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu mi đã căm hận hắn đến thế, chắc cũng không dư hơi tới độ đi chôn xác giùm hắn đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là vậy rồi, đương nhiên là tôi vẫn để mặc thi thể hắn ở trong phòng kia kìa.” Tôi thừa biết bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, vừa may trong phòng khách lại đang có sẵn một cái xác không hồn, còn không lấy ra dùng thì biết đợi tới chừng nào, Vu Kính huynh hỡi, phen này đều nhờ công huynh biết chọn giờ mà ‘thăng’ cả đấy!
Áo vàng dường như có ý định vào trong xem xét, liền bị áo nâu níu lại: “Sư huynh, cẩn thận bên trong có trá!” Nói rồi mới quay sang ra lệnh cho tôi: “Mi đi vô trỏng lôi thi thể hắn ra đây, nếu thật sự là đã chết, bọn ta cũng chỉ mang xác hắn đi mà thôi, đảm bảo sẽ không gây khó dễ gì cho mi đâu.”
“Thành giao!” Tôi hí ha hí hửng phi ngay về phòng Vu Kính, đứng ở bên giường, vừa nhìn đến nét an nhiên, tĩnh tại còn đọng lại trên gương mặt tuấn tú ấy, lòng bỗng sinh ra cảm giác tội lỗi khôn cùng. Thế này thật không phải với anh, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này mà. Xác anh để ở chỗ tôi cũng nào có tác dụng gì đâu, chẳng thà đưa cho bọn hắn đem về báo cáo kết quả nhiệm vụ, lại còn cứu được tôi một mạng, một cục đá mà hạ được những ba con chim, Vu Kính anh xuống dưới đó rồi mà có biết chắc cũng không nỡ giận tôi đâu ha.
Tôi lấy chăn cuộn người anh ta lại, dù sao tấm chăn này về sau tôi cũng chẳng có gan đâu mà đem ra đắp tiếp, thôi thì coi như làm phước cúng luôn cho y vậy. Tốn không ít công sức mới vực được Vu Kính dậy, người đâu mà nặng thế không biết! Gã này vừa nhìn cứ tưởng gầy còm ốm yếu, hoá ra cũng rắn rỏi lắm chứ chẳng chơi, phỏng chừng là tại ngày thường anh ta thích mặc mấy cái áo có tà rũ xuống, gặp gió thì tung bay phất phới thành ra mới trông có vẻ liêu xiêu èo uột thế thôi.
Aiii, người thì cũng đã chết rồi, còn lăn tăn mấy chuyện linh tinh này làm gì nữa, trong lòng tôi âm thầm tụng niệm: “Vu Kính ơi là Vu Kính, anh tới chỗ tôi ăn nhờ ở đậu suốt cả mùa đông, giờ đây chính là lúc để anh (bán thân) trả nợ đấy. Giống như chúng ta thường ngày chăn gà thả cá rồi cuối cùng cũng đem chúng đi mần thịt đấy thôi, âu cũng thành quy luật tự nhiên cả rồi, anh hãy cố mà hiểu cho việc làm của tôi nhé. Bao giờ sư phụ xuất quan, tôi nhất định sẽ nhờ ổng đoạt lại thi thể cho anh ngay nếu lúc đó vẫn chưa quá muộn.”
Nói ôm không bằng nói là tôi tha xác Vu Kính ra khỏi phòng, thả cái phịch xuống dưới đất. “Các vị đạo gia, đây chính là tên yêu đạo Bất Tư.”
Áo nâu vội lúc đó mới tiến lên đằng trước, nghi ngờ dòm cái xác được quấn trong tấm chăn bị vứt một cách không thương tình trên mặt đất: “ Đâu mi cho ta xem mặt hắn cái coi.”
“Được thôi.” Tôi chỉ làm ra vẻ tự tin chắc mẩm vậy thôi chứ thực ra trong lòng lại đang thấp thỏm không yên đây nè, dòm sao cũng thấy anh ta rõ ràng trông trẻ hơn sư phụ tôi đến vài tuổi, không biết có qua mặt được đám người này không nữa. Thôi thì phóng lao đành phải theo lao vậy. Tôi thò tay ra gạt mớ tóc dài phủ tán loạn trên mặt anh chàng sang hai bên, “Đây, nhìn đi.”
Áo nâu đứng gần nhất vừa bước tới định kiểm tra, bỗng dưng lại la lên bằng một thứ âm thanh mà tôi vẫn luôn cho là không thể nào phát ra từ miệng của một người tu hành được, đó là tiếng gào thét thất thanh của những kẻ mắc chứng cuồng loạn! Giọng hắn tạo nên một chấn động khủng khiếp tới nỗi làm cho cả cộng đồng chim chóc nhỏ nhoi còn sót lại trong mùa đông giá rét phải giật mình bay tan tác, náo loạn cả khu rừng! Trong lòng tôi âm thầm tiếc nuối vì phải mà có thể lôi ngay bộ cung tên ra trổ tài thì tối nay đã có một nồi lẩu chim ê hề rồi.
Mấy tên còn lại chắc cho rằng gã đã trúng mai phục hay gì đó tương tự rồi, liền nhất tề xông qua, ngay tức khắc, từ một tên khởi xướng ban đầu phút chốc đã biến thành cả đám người cùng nhau hợp xướng đồng loạt rú lên như bị cắt tiết. Uy lực của loại tiếng ồn đinh tai nhất óc này, chỉ e đến cả mấy chú gấu nâu đáng thương đang say giấc nồng trong hang sâu cũng chịu không thấu phải di cư sang khu rừng khác mà ở mất thôi.
“Là, là hắn!”
“Không sai, chính là tên đó!”
“Sao hắn lại ở đây được chứ!”
“Đây là bẫy, nhất định là một cái bẫy, rút lui mau, rút lui mau anh em ơi!”
Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chỉ nghe soạt một tiếng, nguyên đoàn người vừa đứng đó liền biến mất không còn chút tăm hơi, trả lại vẻ yên bình hoang sơ như lúc ban đầu cho cả khe núi. Thứ duy nhất còn sót lại là một thằng tôi đang đứng ngơ ngáo giữa trời cùng một cái xác mang tên Vu Kính đang nằm xụi lơ giữa đường.
“Ai đó vui lòng nói cho tôi biết rốt cục là đang xảy ra chuyện gì được không?” Tôi căn bản là chẳng hiểu đầu cua tai nheo nó ra làm sao cả. Chỉ duy nhất một điều mà tôi rất rõ đó là chuyện bọn họ bị cái bản mặt của Vu Kính doạ cho chạy mất dép rồi. Lẽ nào trông y gớm ghiếc dữ vậy sao ta? Tôi ngồi xuống dựng vai hắn dậy, cúi đầu tỉ mẩn quan sát, này là tóc mây đen nhánh, này là chiếc mũi dọc dừa, này là đôi mắt long lanh, này là môi hồng chúm chím, có gì đâu mà phải sợ nhỉ? Cho dù giờ đây anh ta đã… thì cũng đâu tới nỗi khó coi lắm đâu.
Đợi đã nào, mới rồi mình nói cái gì ấy nhỉ, môi hồng chúm chím ư, không, là trước đó nữa, đôi mắt long lanh, đúng vậy, là đôi mắt long lanh… Cúi đầu dòm lại lần nữa, người mẹ chưa từng thấy mặt của con ơi! Vu Kính nọ không chỉ đang mở to ra nhìn, mà còn đang tủm tỉm cười với mình nữa!
Tôi búng người bay ra phía sau cách hắn hẳn một đoạn xa: “Bớ người ta thây ma sống lại!”
Vu Kính tung chăn ra, thong dong đứng dậy, chậm rãi tiến từng bước về phía tôi.
“Đừng, đừng có qua đây nha, mới nãy không phải anh đã tắt thở rồi sao?” Tôi bắt đầu nhảy điệu thụt lùi, động tác, tư thế gì đều chuẩn không cần chỉnh luôn, tới nỗi mấy con thỏ nhảy ngang qua bắt gặp được cảnh ấy còn phải tự thấy hổ thẹn mà đâm đầu vào cây chết quách đi cho đỡ nhục đó nha.
“Chết á? Đừng ngớ ngẩn vậy chứ. Tôi còn đang lo không biết phải làm thế nào mới chết được đây này.” Ánh mắt Vu Kính đảo hết một lượt khắp người tôi, mang theo trong đó là muôn vàn ý đồ không trong sáng. Cái kiểu nhìn này y chang con chó vàng đáng ghét nuôi trong nhà ông chủ sạp thịt heo dưới chân núi, chỉ giỏi ỷ vào cái thân to xác nên hễ mà nhìn thấy tôi là cứ nhất quyết phải rượt cho chạy đủ hết năm con phố mới thôi. Nhưng riêng anh giai Vu Kính đây thì trong mắt ngoại trừ tia nhìn khát máu của con dã thú đói mồi ra hình như còn ẩn chứa một cái gì khác nữa, lại bởi vì cất giấu quá kĩ nên tôi kiếm hoài mà chẳng ra. Chưa kể là bây giờ nào phải lúc để xem tướng giùm anh ta đâu!
“Thế nhưng, rõ ràng vừa rồi anh đã…” Hắn được nước lại càng sấn tới, hương thơm vấn vít hại tôi muốn líu cả lưỡi.
“Đừng có hòng mà chối tội nhé, nhất cử nhất động vừa rồi của anh tôi đều biết hết cả rồi.” Vu Kính cắt ngang lời tôi, “Đầu tiên phải kể tới cái trò bạ đâu sờ đấy, đụng đâu mò đấy mà anh làm với thân thể tôi!”
“Đó là do tôi muốn xác nhận thử coi anh còn sống hay không thôi mà, những việc đó đều chỉ đơn thuần là phương pháp chẩn đoán cả, hoàn toàn hổng có xen xíu xiu trục lợi cá nhân nào vào hết á!”
“Kế đó còn dám bán rẻ thân xác tôi cho lũ người nọ.”
“Không phải vậy đâu mà…” Sao càng cãi càng thấy đuối lý vậy trời.
“Sống đến ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên tôi mới biết cảm giác bị người khác lợi dụng nó như thế nào đấy.” Vu Kính rất lấy làm ấm ức mà lườm tôi một cái, tôi chợt ngộ ra một điều, gã này nói vậy có khi nào là muốn ám chỉ việc trước giờ toàn chỉ có gã đi lợi dụng người ta mà thôi chứ không hề có trường hợp ngược lại không nhỉ.
“Nhưng mà, nhưng mà tôi cũng đâu còn cách nào khác chứ!” Tôi vẫn khăng khăng chối tội, thông thường mỗi khi tôi giở chiêu này ra, sư phụ đều sẽ đáp trả bằng một câu “Nếu con đã có cách vậy thì còn cần chi lão thầy già này nữa!” Sau đó cũng chỉ cười xoà rồi bỏ qua cho tôi.
“Cho nên anh phải chịu trách nhiệm!” Vu Kính tiếp tục tự biên tự diễn, căn bản là không coi lời tôi ra gì.
“Gì cơ?”
Vừa mới nói xong, đã thấy Vu Kính nhoẻn miệng cười một cái, rạng rỡ cả đất trời, khiến tôi nhất thời ngây ra như phỗng, miệng mồm lúng búng như ngậm hột thị, gã liền nhân lúc tôi chưa kịp chuẩn bị gì, nhanh như cắt xốc cổ áo tôi lên: “Vậy nên, đi với tôi nhé.”
Đây… đây là… rốt cục là cái lý lẽ nấm mốc gì thế này!
Một thứ dự cảm rất ư là cực kì không lành trỗi dậy trong tôi, dám chừng nếu như ban nãy tôi để cho đám đạo sĩ thúi kia bắt đi có khi lại dễ sống hơn là bị tên này dẫn theo à.
Cái gã Vu Kính này chết đi sống lại rồi thì thôi đi, lại còn đổi tánh thành một tên khùng điên ba trợn nữa là sao chứ!
|Hết chương 3|
T/N: Nguy rồi, Vu Kính tự nhiên trở chứng lên cơn điên, mà đám đạo sĩ kia lại bỏ của chạy lấy người mất tiêu rồi, giờ phải làm sao đây? Muốn biết vị anh hùng nào sẽ xuất hiện giải cứu cậu bé đáng thương của chúng ta khỏi tay Vu Kính, xin hãy đợi xem tiếp hồi sau sẽ rõ
“Thế này là thế nào?” Gã đạo sĩ áo vàng ngờ vực dòm tôi đầy khó hiểu, đã thế lại còn lùi về sau mấy bước, hình như tôi diễn hơi quá đà rồi thì phải, đành phải đổi chiêu vậy, nghĩ rồi bèn đưa tay gạt lệ bắt đầu thưa chuyện: “Từ nhỏ tôi đã bị lão yêu đạo Bất Tư ấy đưa về đây, bị bắt làm trâu làm ngựa cho lão, trải qua những ngày sống không bằng chết… Hức hức hức… Tôi vẫn luôn ngày ngóng đêm trông… Chỉ mong cho có ai thương tình mà đến cứu cái mạng quèn này…” Tôi nước mắt ngắn dài liệt kê ra tất cả những việc đã phải làm từ nhỏ tới lớn, tư liệu tham khảo phần lớn lấy từ kinh nghiệm thực tế của tôi mà ra cả, thế nên nói câu nào ra câu nấy, lưu loát trôi chảy, khóc tiếng nào ra tiếng nấy, xé ruột xé gan.
“Vậy hắn đâu rồi?” Áo vàng có hơi dịu giọng xuống.
“Quỷ tha ma bắt cái tên đạo nhân Bất Tư ấy… hức hức hức… Có ngờ đâu lão lại tốt số đến vậy, đang yên đang lành tự nhiên lại lăn đùng ra ngoẻo, cứ thế mà đường đường chính chính trốn thoát được khỏi sự trừng trị của các vị đạo gia đây… Đúng là cao xanh không có mắt mà!!!”
“Bất Tư chết rồi ư?” Áo vàng giật mình khiếp vía. Đám đạo sĩ vây quanh y cũng bắt đầu bàn tán xôn xao: “Cũng có thể lắm à, gần hai tháng nay đều chẳng nghe ai nói gì về việc lão lại xuất hiện gây rối cả.”
Gã áo nâu không có vẻ gì là định đi qua đây nhưng mắt thì cứ dán chặt vào tôi: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu mi đã căm hận hắn đến thế, chắc cũng không dư hơi tới độ đi chôn xác giùm hắn đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là vậy rồi, đương nhiên là tôi vẫn để mặc thi thể hắn ở trong phòng kia kìa.” Tôi thừa biết bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, vừa may trong phòng khách lại đang có sẵn một cái xác không hồn, còn không lấy ra dùng thì biết đợi tới chừng nào, Vu Kính huynh hỡi, phen này đều nhờ công huynh biết chọn giờ mà ‘thăng’ cả đấy!
Áo vàng dường như có ý định vào trong xem xét, liền bị áo nâu níu lại: “Sư huynh, cẩn thận bên trong có trá!” Nói rồi mới quay sang ra lệnh cho tôi: “Mi đi vô trỏng lôi thi thể hắn ra đây, nếu thật sự là đã chết, bọn ta cũng chỉ mang xác hắn đi mà thôi, đảm bảo sẽ không gây khó dễ gì cho mi đâu.”
“Thành giao!” Tôi hí ha hí hửng phi ngay về phòng Vu Kính, đứng ở bên giường, vừa nhìn đến nét an nhiên, tĩnh tại còn đọng lại trên gương mặt tuấn tú ấy, lòng bỗng sinh ra cảm giác tội lỗi khôn cùng. Thế này thật không phải với anh, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này mà. Xác anh để ở chỗ tôi cũng nào có tác dụng gì đâu, chẳng thà đưa cho bọn hắn đem về báo cáo kết quả nhiệm vụ, lại còn cứu được tôi một mạng, một cục đá mà hạ được những ba con chim, Vu Kính anh xuống dưới đó rồi mà có biết chắc cũng không nỡ giận tôi đâu ha.
Tôi lấy chăn cuộn người anh ta lại, dù sao tấm chăn này về sau tôi cũng chẳng có gan đâu mà đem ra đắp tiếp, thôi thì coi như làm phước cúng luôn cho y vậy. Tốn không ít công sức mới vực được Vu Kính dậy, người đâu mà nặng thế không biết! Gã này vừa nhìn cứ tưởng gầy còm ốm yếu, hoá ra cũng rắn rỏi lắm chứ chẳng chơi, phỏng chừng là tại ngày thường anh ta thích mặc mấy cái áo có tà rũ xuống, gặp gió thì tung bay phất phới thành ra mới trông có vẻ liêu xiêu èo uột thế thôi.
Aiii, người thì cũng đã chết rồi, còn lăn tăn mấy chuyện linh tinh này làm gì nữa, trong lòng tôi âm thầm tụng niệm: “Vu Kính ơi là Vu Kính, anh tới chỗ tôi ăn nhờ ở đậu suốt cả mùa đông, giờ đây chính là lúc để anh (bán thân) trả nợ đấy. Giống như chúng ta thường ngày chăn gà thả cá rồi cuối cùng cũng đem chúng đi mần thịt đấy thôi, âu cũng thành quy luật tự nhiên cả rồi, anh hãy cố mà hiểu cho việc làm của tôi nhé. Bao giờ sư phụ xuất quan, tôi nhất định sẽ nhờ ổng đoạt lại thi thể cho anh ngay nếu lúc đó vẫn chưa quá muộn.”
Nói ôm không bằng nói là tôi tha xác Vu Kính ra khỏi phòng, thả cái phịch xuống dưới đất. “Các vị đạo gia, đây chính là tên yêu đạo Bất Tư.”
Áo nâu vội lúc đó mới tiến lên đằng trước, nghi ngờ dòm cái xác được quấn trong tấm chăn bị vứt một cách không thương tình trên mặt đất: “ Đâu mi cho ta xem mặt hắn cái coi.”
“Được thôi.” Tôi chỉ làm ra vẻ tự tin chắc mẩm vậy thôi chứ thực ra trong lòng lại đang thấp thỏm không yên đây nè, dòm sao cũng thấy anh ta rõ ràng trông trẻ hơn sư phụ tôi đến vài tuổi, không biết có qua mặt được đám người này không nữa. Thôi thì phóng lao đành phải theo lao vậy. Tôi thò tay ra gạt mớ tóc dài phủ tán loạn trên mặt anh chàng sang hai bên, “Đây, nhìn đi.”
Áo nâu đứng gần nhất vừa bước tới định kiểm tra, bỗng dưng lại la lên bằng một thứ âm thanh mà tôi vẫn luôn cho là không thể nào phát ra từ miệng của một người tu hành được, đó là tiếng gào thét thất thanh của những kẻ mắc chứng cuồng loạn! Giọng hắn tạo nên một chấn động khủng khiếp tới nỗi làm cho cả cộng đồng chim chóc nhỏ nhoi còn sót lại trong mùa đông giá rét phải giật mình bay tan tác, náo loạn cả khu rừng! Trong lòng tôi âm thầm tiếc nuối vì phải mà có thể lôi ngay bộ cung tên ra trổ tài thì tối nay đã có một nồi lẩu chim ê hề rồi.
Mấy tên còn lại chắc cho rằng gã đã trúng mai phục hay gì đó tương tự rồi, liền nhất tề xông qua, ngay tức khắc, từ một tên khởi xướng ban đầu phút chốc đã biến thành cả đám người cùng nhau hợp xướng đồng loạt rú lên như bị cắt tiết. Uy lực của loại tiếng ồn đinh tai nhất óc này, chỉ e đến cả mấy chú gấu nâu đáng thương đang say giấc nồng trong hang sâu cũng chịu không thấu phải di cư sang khu rừng khác mà ở mất thôi.
“Là, là hắn!”
“Không sai, chính là tên đó!”
“Sao hắn lại ở đây được chứ!”
“Đây là bẫy, nhất định là một cái bẫy, rút lui mau, rút lui mau anh em ơi!”
Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chỉ nghe soạt một tiếng, nguyên đoàn người vừa đứng đó liền biến mất không còn chút tăm hơi, trả lại vẻ yên bình hoang sơ như lúc ban đầu cho cả khe núi. Thứ duy nhất còn sót lại là một thằng tôi đang đứng ngơ ngáo giữa trời cùng một cái xác mang tên Vu Kính đang nằm xụi lơ giữa đường.
“Ai đó vui lòng nói cho tôi biết rốt cục là đang xảy ra chuyện gì được không?” Tôi căn bản là chẳng hiểu đầu cua tai nheo nó ra làm sao cả. Chỉ duy nhất một điều mà tôi rất rõ đó là chuyện bọn họ bị cái bản mặt của Vu Kính doạ cho chạy mất dép rồi. Lẽ nào trông y gớm ghiếc dữ vậy sao ta? Tôi ngồi xuống dựng vai hắn dậy, cúi đầu tỉ mẩn quan sát, này là tóc mây đen nhánh, này là chiếc mũi dọc dừa, này là đôi mắt long lanh, này là môi hồng chúm chím, có gì đâu mà phải sợ nhỉ? Cho dù giờ đây anh ta đã… thì cũng đâu tới nỗi khó coi lắm đâu.
Đợi đã nào, mới rồi mình nói cái gì ấy nhỉ, môi hồng chúm chím ư, không, là trước đó nữa, đôi mắt long lanh, đúng vậy, là đôi mắt long lanh… Cúi đầu dòm lại lần nữa, người mẹ chưa từng thấy mặt của con ơi! Vu Kính nọ không chỉ đang mở to ra nhìn, mà còn đang tủm tỉm cười với mình nữa!
Tôi búng người bay ra phía sau cách hắn hẳn một đoạn xa: “Bớ người ta thây ma sống lại!”
Vu Kính tung chăn ra, thong dong đứng dậy, chậm rãi tiến từng bước về phía tôi.
“Đừng, đừng có qua đây nha, mới nãy không phải anh đã tắt thở rồi sao?” Tôi bắt đầu nhảy điệu thụt lùi, động tác, tư thế gì đều chuẩn không cần chỉnh luôn, tới nỗi mấy con thỏ nhảy ngang qua bắt gặp được cảnh ấy còn phải tự thấy hổ thẹn mà đâm đầu vào cây chết quách đi cho đỡ nhục đó nha.
“Chết á? Đừng ngớ ngẩn vậy chứ. Tôi còn đang lo không biết phải làm thế nào mới chết được đây này.” Ánh mắt Vu Kính đảo hết một lượt khắp người tôi, mang theo trong đó là muôn vàn ý đồ không trong sáng. Cái kiểu nhìn này y chang con chó vàng đáng ghét nuôi trong nhà ông chủ sạp thịt heo dưới chân núi, chỉ giỏi ỷ vào cái thân to xác nên hễ mà nhìn thấy tôi là cứ nhất quyết phải rượt cho chạy đủ hết năm con phố mới thôi. Nhưng riêng anh giai Vu Kính đây thì trong mắt ngoại trừ tia nhìn khát máu của con dã thú đói mồi ra hình như còn ẩn chứa một cái gì khác nữa, lại bởi vì cất giấu quá kĩ nên tôi kiếm hoài mà chẳng ra. Chưa kể là bây giờ nào phải lúc để xem tướng giùm anh ta đâu!
“Thế nhưng, rõ ràng vừa rồi anh đã…” Hắn được nước lại càng sấn tới, hương thơm vấn vít hại tôi muốn líu cả lưỡi.
“Đừng có hòng mà chối tội nhé, nhất cử nhất động vừa rồi của anh tôi đều biết hết cả rồi.” Vu Kính cắt ngang lời tôi, “Đầu tiên phải kể tới cái trò bạ đâu sờ đấy, đụng đâu mò đấy mà anh làm với thân thể tôi!”
“Đó là do tôi muốn xác nhận thử coi anh còn sống hay không thôi mà, những việc đó đều chỉ đơn thuần là phương pháp chẩn đoán cả, hoàn toàn hổng có xen xíu xiu trục lợi cá nhân nào vào hết á!”
“Kế đó còn dám bán rẻ thân xác tôi cho lũ người nọ.”
“Không phải vậy đâu mà…” Sao càng cãi càng thấy đuối lý vậy trời.
“Sống đến ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên tôi mới biết cảm giác bị người khác lợi dụng nó như thế nào đấy.” Vu Kính rất lấy làm ấm ức mà lườm tôi một cái, tôi chợt ngộ ra một điều, gã này nói vậy có khi nào là muốn ám chỉ việc trước giờ toàn chỉ có gã đi lợi dụng người ta mà thôi chứ không hề có trường hợp ngược lại không nhỉ.
“Nhưng mà, nhưng mà tôi cũng đâu còn cách nào khác chứ!” Tôi vẫn khăng khăng chối tội, thông thường mỗi khi tôi giở chiêu này ra, sư phụ đều sẽ đáp trả bằng một câu “Nếu con đã có cách vậy thì còn cần chi lão thầy già này nữa!” Sau đó cũng chỉ cười xoà rồi bỏ qua cho tôi.
“Cho nên anh phải chịu trách nhiệm!” Vu Kính tiếp tục tự biên tự diễn, căn bản là không coi lời tôi ra gì.
“Gì cơ?”
Vừa mới nói xong, đã thấy Vu Kính nhoẻn miệng cười một cái, rạng rỡ cả đất trời, khiến tôi nhất thời ngây ra như phỗng, miệng mồm lúng búng như ngậm hột thị, gã liền nhân lúc tôi chưa kịp chuẩn bị gì, nhanh như cắt xốc cổ áo tôi lên: “Vậy nên, đi với tôi nhé.”
Đây… đây là… rốt cục là cái lý lẽ nấm mốc gì thế này!
Một thứ dự cảm rất ư là cực kì không lành trỗi dậy trong tôi, dám chừng nếu như ban nãy tôi để cho đám đạo sĩ thúi kia bắt đi có khi lại dễ sống hơn là bị tên này dẫn theo à.
Cái gã Vu Kính này chết đi sống lại rồi thì thôi đi, lại còn đổi tánh thành một tên khùng điên ba trợn nữa là sao chứ!
|Hết chương 3|
T/N: Nguy rồi, Vu Kính tự nhiên trở chứng lên cơn điên, mà đám đạo sĩ kia lại bỏ của chạy lấy người mất tiêu rồi, giờ phải làm sao đây? Muốn biết vị anh hùng nào sẽ xuất hiện giải cứu cậu bé đáng thương của chúng ta khỏi tay Vu Kính, xin hãy đợi xem tiếp hồi sau sẽ rõ