Hơn một tuần sau, sắc thu càng sâu đậm. Trời cao mây xanh luôn khiến tinh thần người ta thoải mái, nhưng Tống Thập Cửu lại không như thế.
Cô rất nhớ nhung lời hứa gọi là sau khi "khỏi bệnh" của Lý Thập Nhất, nhưng Lý Thập Nhất hoàn toàn không nhắc tới, giống như đã quên sạch sẽ.
Tống Thập Cửu không phải là cô gái có tâm tư nặng trĩu, nhưng tối tối Lý Thập Nhất không chạm vào cô, cứ khiến cô không khống chế được sinh ra cảm giác thất bại, cô muốn thân mật với Lý Thập Nhất, hơn nữa cho là lẽ đương nhiên, nếu Lý Thập Nhất thực sự thích cô, có lẽ trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.
Nếu Lý Thập Nhất thực sự thích cô.
Sự đợi chờ rung rinh chực đổ giống như biến chất, khiến tất cả nhận thức mới mẻ như mọc lông tơ khiến người ta sinh nghi.
Tống Thập Cửu tắm rửa xong, ngẩn ngơ ngồi trước bàn, đưa tay chạm vào chiếc đèn trên bàn gỗ, đèn lưu ly nóng nóng, cô sờ một cái lại rụt tay về.
Lý Thập Nhất vào phòng, mang theo hương thơm bồ kết, đi qua Tống Thập Cửu, chỉ liếc nhìn một cái, trên tay cầm một chiếc khăn vải bông sạch sẽ mềm mại. Lý Thập Nhất ngồi bên giường, cúi đầu nghiêm túc tỉ mỉ gấp chiếc khăn thành hình bìa đậu phụ, đặt trên đầu gối một lúc, sau đó đặt bên gối.
Lý Thập Nhất chăm chú nhìn chiếc khăn, sau đó đưa tay ra vén lấy tóc.
Cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Thập Cửu, vỗ lên vị trí trống bên cạnh: "Lại đây."
Ánh mắt sáng tỏ của Tống Thập Cửu nhuộm trong ánh đèn, giống như Tống Thập Cửu tỉ mỉ quan sát rượu tây ngày ấy, khiến người ta chưa nếm đã say.
Tống Thập Cửu đi tới, ngồi xuống bên Lý Thập Nhất, như thể bị ánh mắt của Lý Thập Nhất quấn lấy, chỉ quan tâm tới việc nhìn Lý Thập Nhất, cũng không biết phải nói gì.
Lý Thập Nhất đưa tay, nhấc tóc nhét trong áo ngủ của Tống Thập Cửu ra ngoài, đuôi tóc mang theo nhiệt độ cùng mùi hương cơ thể của Tống Thập Cửu, cô vu,ốt ve nhiệt độ sót lại ấy, cổ họng động đậy, cười cười, sau đó nghiêng đầu hôn Tống Thập Cửu.
Linh cảm trào tới, chủ đạo là khuôn mặt cầm lòng chẳng đặng Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu trên giường bị Lý Thập Nhất hôn, tay bị đè,bên gối một cách dịu dàng. Răng môi bị khống chế, khiến Tống Thập Cửu chỉ có thể căng thẳng giữ lấy ngón tay của Lý Thập Nhất, ngón tay mảnh mai mềm mại, đốt xương rõ ràng ấy, cô vuố,t ve hết lần này tới lần khác, lúc nặng lúc nhẹ nhào nặn.
Tống Thập Cửu yêu thích ngón tay của Lý Thập Nhất tới nỗi không muốn buông tay, Lý Thập Nhất lại yêu Tống Thập Cửu tới nỗi không muốn buông tay, cô mút lấy cổ của Tống Thập Cửu, khẽ cắn lên cằm Tống Thập Cửu, hôn lấy toàn bộ mật ngọt của Tống Thập Cửu như ngọn lửa lan xa, không bỏ qua cho dù chỉ một tơ một hào.
Trong cảm giác tê tê dại dại, Lý Thập Nhất rút tay đang nắm tay Tống Thập Cửu ra, ôm lấy nơi mề,m mại chưa chín muồi của đối phương theo phương pháp đáp lễ. Không, Lý Thập Nhất càn rỡ hơn, cô vén vải vóc ngăn cản lên, quả cảm chiếm hữu nó.
Lý Thập Nhất cúi đầu, chầm chậm đẩy thứ mềm mại trong tay lên trên, đôi môi mỏng quanh đi quẩn lại bên dưới núi tuyết, sự thong thả của cô trở thành liều thuốc k,ích thích hữu hiệu nhất, khiến cô gái nhỏ có khả năng kiềm chế tốt nhất cũng sốt ruột không thể nhẫn nại.
Tống Thập Cửu bối rối tới nỗi chỉ có thể khẽ ngâm nga, cô không biết tại sao Lý Thập Nhất có thể khiêu khích trái tim mình chuẩn xác như thế, trong làn nước mắt mông lung, cô nhìn thấy Lý Thập Nhất thong thả hái lấy hồng mai trên đỉnh núi tuyết, sau đó khuấy đảo một hồ nước xuân.
Hôn là hành động kiên nhẫn nhất, cũng là bước chân bình yên nhất trong chuyến du lịch xa xôi, đi từ đỉnh núi xuống, tới được khe suối giữa hai ngọn núi.
Cuối cùng Lý Thập Nhất cất toàn bộ đêm nay vào trong chiếc túi. Người trong lòng cô mềm mại, ướt át, nóng bỏng, muốn được cô ngậm trong miệng, trêu đùa trên đầu lưỡi.
Tống Thập Cửu cảm thấy bản thân sắp chết, khiến cô không có cả thời gian xấu hổ, chỉ có thể tùy tiện giao ra bản thân.cảm biến thành một chiếc bút vẽ, phác lên khuôn mặt rực rỡ ánh sáng của Tống Thập Cửu. Khóe mắt kiêu ngạo cong lên của Tống Thập Cửu sinh ra từ xuân tình, đôi môi giống như cánh hoa chầm chậm bung nở, tình d,ục mang theo ba nghìn sợi tóc của cô, quấn lại thành một tấc, lại thôi thúc nụ hoa chín muồi của Tống Thập Cửu đỏ thêm một mức.
Lý Thập Nhất điều khiển lại khống chế sự biến hóa của Tống Thập Cửu, ánh mắt đưa tình thì thầm với Tống Thập Cửu trong cơn run rẩy do thủy triều lên rồi thủy triều lại rút của cô nốt ban đỏ sau cổ cùng nốt ruồi nhỏ trên eo, chẳng qua chỉ là tạm thời để Tống Thập Cửu bảo quản, cuối cùng toàn bộ đều sẽ quay về tay Lý Thập Nhất.
Hương cánh kiến trắng nuốt chửng ham mu,ốn tình sót lại, Tống Thập Cửu rúc trong lòng Lý Thập Nhất, trên người là lớp mồ hôi mỏng lành lạnh cùng dư âm vệt đỏ chưa tan, Lý Thập Nhất chống người dậy, cầm khăn tay bên gối lên, nhẹ nhàng lau nơi đầu nguồn ướt át còn sót.
Đầu óc trống rỗng của Tống Thập Cửu rầm rầm nổ tung trong động tác của Lý Thập Nhất.
Thì ra ban nãy Lý Thập Nhất gấp khăn là có dụng ý này.
Tống Thập Cửu cảm nhận được sự mê người trước giờ chưa từng thấy trong âm mưu của Lý Thập Nhất. Điều khiến người ta kích động nhất, chẳng qua là Lý Thập Nhất có sự chuẩn bị khi tới, giống như tỉ mỉ giăng một cái bẫy để bắt con mồi, lại giống như nhã nhặn giữ lại cảm giác nghi thức cho bữa tiệc sắp bắt đầu.
Mà Tống Thập Cửu tình nguyện làm thịt cá để người ta mổ xẻ như thế, chỉ cần dao thớt là sự dịu dàng của Lý Thập Nhất.
Tống Thập Cửu lật người gác lên đầu vai Lý Thập Nhất, hỏi Lý Thập Nhất: "Thêm lần nữa, được không?"
Sắc mặt Lý Thập Nhất vẫn ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kìm nén.
Tống Thập Cửu cọ lên cổ cô, nài nỉ cô: "Thoải mái cực kì."
Lý Thập Nhất buồn cười, trước giờ cô chưa từng nghĩ Tống Thập Cửu sẽ có phản ứng này, giống như con thú non lần đầu nếm được mật ong, chỉ quan tâm tới việc có được nhiều hơn.
Thế là cô rũ mi mắt, gọi Tống Thập Cửu: "Tống Thập Cửu."
"Vâng?"
"Em có biết xấu hổ không thế?" Âm thanh của Lý Thập Nhất vô cùng khẽ khàng.
Tống Thập Cửu ngẩn ra, giọng cũng nhỏ hơn: "Em cần phải biết xấu hổ à?"
Lý Thập Nhất dịu dàng cười, ôm lấy Tống Thập Cửu: "Đối với người khác thì cần, đối với tôi thì không cần lắm."
Tống Thập Cửu cắn môi cười, thỏa mãn rúc đầu vào trong lòng Lý Thập Nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu dậy rất muộn, khi hai người một trước một sau xuống nhà, Đồ Lão Yêu đã ăn sáng xong ra ngoài đi dạo, cũng không thấy bóng dáng Ngũ Tiền đâu nữa. Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người là A Âm và A La.
A La uống một ngụm sữa nóng, khi ngẩng mắt nhìn Tống Thập Cửu liền ngạc nhiên nhướng mày, cô gái trước mặt mặt hồng má đào, môi đỏ mày ngang, tuyệt sắc số một, mấy ngày trước cuộc chiến bế tắc được khai sáng, cuối cùng vẻ non nớt và đơn thuần buông súng đầu hàng, mặc cho phong tình càn rỡ công thành đoạt đất, in lên sắc đẹp đậm màu trên khuôn mặt.
Thân hình của Tống Thập Cửu giấu trong chiếc xường xám màu xanh nhạt, đường cong vừa vặn, dáng dấp yêu kiều, tùy tiện dựa vào lưng ghế, liền bổ mắt như bức tranh tây.
A Âm "suỵt" một tiếng, nghi hoặc đánh giá Tống Thập Cửu từ trên xuống dưới một lượt.
Tống Thập Cửu chào buổi sáng hai người, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, chỉ cảm thấy ngấy không có khẩu vị, liền chui vào trong bếp nấu một bát mì trắng.
Lý Thập Nhất đi theo sau, rửa tay nhặt một nắm rau cho cô.
Thấy hai người biến mất, A Âm không giấu được hiếu kì, đưa khuỷu tay chọc vào A La đang uống nước ép hoa quả, hất cằm về phía nhà bếp.
A La vén tóc ra sau tai, cũng không ngẩng đầu lên: "Làm rồi."
A Âm ngớ ra, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.
A La ngẩng mắt, nhìn thẳng vào A Âm, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng – Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu đã phát sinh quan hệ, mới khiến vẻ ngoài của Tống Thập Cửu có biến hóa diễm lệ chấn động như thế.
Mi mắt A Âm chớp chớp, chật vật cúi đầu, tay nắm lấy ly thủy tinh, muốn nhanh chóng uống một ngụm.
Khi miệng cốc đè lên môi dưới, A Âm dừng lại, lặng lẽ đè lên vị trí tim trong ánh mắt của A La.
Cô tưởng rằng bản thân sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, hoặc là miễn cưỡng tươi cười, hoặc là không biết làm sao, nhưng cô lại không.
Cô chỉ thấy trống rỗng, có cảm giác đau đớn như bị kim đâm, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, sau đó là sự bình tĩnh không gợn sóng.
Sự trống rỗng này khiến cô hoang mang lại không thích ứng, cô nắm lấy khăn lụa vuốt ngực đôi cái, rũ mắt uống sữa.
Đang ăn uống, lại nghe thấy một tiếng hét "A!" từ ngoài vườn hoa truyền đến, mọi người quay sang nhìn nhau, đặt bát đũa xuống đi ra ngoài, vừa mới bước qua ngưỡng cửa, lại nghe thấy Đồ Lão Yêu vui vẻ hô lên: "Em... sao hai người lại tới đây?"
Mọi người vừa nhìn, liền thấy mợ Đồ cát bụi dặm trường bế Đồ Tứ Thuận đứng một bên, dưới chân có mấy chiếc bọc, Ngũ Tiền đứng bên cạnh, phía trước là Đồ Lão Yêu đang véo lên đùi mình.
Mợ Đồ nhìn dáng vẻ không chút tiến bộ của Đồ Lão Yêu, lườm chồng một cái, tự nhiên chào hỏi người quen, khi thấy Tống Thập Cửu cũng ngớ ra, có chút không dám nhận người quen.
Tống Thập Cửu chạy lên phía trước, đón lấy Đồ Tứ Thuận, ôm vào lòng trêu đùa. Chưa bao lâu, Đồ Tứ Thuận đã lớn hơn một vòng, trắng trắng tròn tròn, vô cùng khỏe mạnh, nhìn Tống Thập Cửu còn tủm tỉm cười.
A La thấy Đồ Lão Yêu vẫn đang đờ người, liền tiến lên phía trước, ra hiệu cho Ngũ Tiền thu dọn hành lý vào nhà, khẽ khàng giải thích: "Hôm đó cậu nói đối nguyệt tư thân, Thập Nhất liền bàn bạc với tôi, cử người tới đón mợ Đồ và Đồ Tứ Thuận đến đây."
Lý Thập Nhất tiếp lời: "Tháng Tám xảy ra vụ án ám sát ngài Liêu*, toàn quốc chao đảo, nghe nói quân Bắc phạt* đang muốn tiến lên phía bắc, một mình mợ Đồ thực sự khiến người ta không yên tâm, biệt thự của chúng ta nằm trong tô giới Pháp, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, tóm lại là sẽ yên ổn hơn Bắc Bình."
Đồ Lão Yêu hoàn hồn, những lời xúc động không thốt được ra miệng, chỉ "ôi ôi ôi", "đúng đúng đúng".
Lý Thập Nhất khẽ cười, lưu lại không gian nói chuyện cho Đồ Lão Yêu, im lặng một lúc, liền đi tới bên A Âm, gật đầu với A Âm: "Đến đây."
A Âm nhướng mày đi theo bước chân của Lý Thập Nhất tới một bên xích đu. Lý Thập Nhất dựa vào cột, A Âm ngồi trên xích đu, nhàn nhã đung đưa đôi cái đợi Lý Thập Nhất lên tiếng.
Lý Thập Nhất nói: "Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô."
Lý Thập Nhất ngừng lại giây lát rồi tiếp tục: "Tôi vẫn muốn tìm tượng thần Bạch Ly."
Vui vẻ Hư Hao ném ra ngày đó, không chỉ có Tống Thập Cửu nhìn thấy, A La nhìn thấy, Lý Thập Nhất cũng đã nhìn thấy.
"Nếu muốn tìm ra tung tích, thì không thể từ bỏ ở đây. Hơn nữa cho dù sau này muốn sống như thế nào, tôi nghĩ, cô có thể tự mình chọn lựa."
A Âm ngẩn ra, tay nắm lấy dây thừng, ngẩng mắt nhìn Lý Thập Nhất.
A Âm đối diện với đôi mắt bình thản của Lý Thập Nhất, chân thành tới nỗi khiến tâm trí cô lung lay, đôi mắt của Lý Thập Nhất trắng đen rõ ràng, nhưng luôn che giấu cảm xúc phức tạp, Lý Thập Nhất quen cất giấu trong lòng, bạn không hỏi, cô ấy sẽ không nói, bạn có hỏi, cũng không chắc cô ấy sẽ nói.
Nhưng lúc này sắc mặt của Lý Thập Nhất trong suốt không chút che đậy, hệt như ánh mặt trời thẳng chiếu, khiến A Âm không thích ứng híp mắt lại.
Lý Thập Nhất cúi đầu, vừa ngẫm nghĩ vừa nói: "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia có chuyện gì tôi cũng không nói với cô, bản thân luôn nghĩ rằng một lần làm sẽ tốt hơn vạn lần nói. Nhưng..."
"Nhưng..." A Âm quay đầu lại, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tống Thập Cửu đang cười với Đồ Tứ Thuận ở một bên, "Cô học được cách chân thành đối đãi từ em ấy."
Lý Thập Nhất mím môi, nghiêng mặt nhìn Tống Thập Cửu một cái, đúng lúc Tống Thập Cửu ngẩng mặt lên nhìn cô, khi đối diện với ánh mắt cô, lại mất tự nhiên cúi đầu xuống.
A Âm thu hết cảnh hai người nhìn nhau vào trong mắt. Cô thường nghĩ, rốt cuộc Lý Thập Nhất thích Tống Thập Cửu vì điều gì. Vào khoảnh khắc này dường như bản thân đã hiểu ra đôi chút.
Trước kia cô, Lý Thập Nhất và Đồ Lão Yêu không liên quan gì tới nhau, một người tựa cửa bán nụ cười, một người ngồi xổm ở sạp thuốc, một người chui rúc đầu đường cuối phố, trong lòng ít nhiều cũng che giấu chút bí mật cùng sự kiên trì, nhưng chung quy lại vẫn muốn sống sót, thế là họ sống một cách ảo não chán chường, sống một cách buồn tẻ, sống một cuộc đời không giống cuộc đời.
Mà Tống Thập Cửu đã liên kết toàn bộ lại với nhau, khiến Đồ Lão Yêu bế Tống Thập Cửu ra khỏi mộ có trách nhiệm, khiến A Âm không nắn ra thân phận của Tống Thập Cửu nổi lên phòng bị, sau đó đồng loạt biến thành yêu thương. Mà Lý Thập Nhất gỡ đi lớp thịt rữa, chuyển khỏi căn nhà gỗ, xuân hạ thu đông rất có hơi thở cuộc sống, nhà biến thành nhà.
A Âm cười cười, lắc lư xích đu, nói với Lý Thập Nhất: "Được."
...
Chú thích:
1. Liêu Trung Khải: Một trong những nhà sáng lập Trung Quốc Quốc dân Đảng.
2. Bắc phạt: là một chiến dịch quân sự phát động bởi Quốc dân Cách mệnh quân thuộc Trung Quốc Quốc dân Đảng chống lại Chính phủ Bắc Dương và các quân phiệt địa phương từ năm 1926 đến 1928.