Gió thơm bồng bềnh, A Âm ngồi xuống ghế thái sư bên án thư, cơ thể vẫn ngả ngớn, búi tóc vô cùng ngay ngắn, ngay cả mặt mày cũng không có chút say sưa, duy chỉ có vệt hồng trên khuôn mặt, sinh ra sắc xuân trong ngày đông.
A Âm vòng khăn tay quanh ngón cái, vẻ mặt mệt mỏi nhìn góc nghiêng của A La.
Nếu con người gắn liền với một con chữ, có lẽ A La là chữ "tịnh" trong Lệ thư*, dòng chảy của thời gian ban cho A La một khuôn mặt bình tĩnh, cùng ánh mắt dạt dào cảm xúc, hơi thở trên đầu mũi cùng đôi môi khép mở của A La, tất cả đều mềm mại lại khô ráo, đặc biệt là A La thích mặc trường bào đen, cơ thể mảnh mai liền biến thành khung chữ ngay ngắn, mặt mày cùng cổ tay nhợt nhạt là khoảng trắng của giấy Tuyên.
Nhưng tiếc là, tính cách A Âm bộp chộp, từ nhỏ đã không nghiêm túc rèn giũa, vừa hay là chữ "tịnh" này.
Cuối cùng A La đọc xong mấy trang sách, ngẩng đầu nhìn về phía A Âm. Vừa nhìn thấy khuôn mặt A Âm, lông mi đã không kịp chờ đợi khép lại, nhanh chóng chớp đôi cái.
Cô nhớ lại trước kia từng nghịch máy ảnh của người tây, "tách" một tiếng, có thể lưu giữ được thanh sắc uyển chuyển.
Cô không chắc động tác của bản thân có ý nghĩa tương tự như vậy hay không, nhưng cô bắt đầu cảm thấy không bình thường.
Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi cô không gặp A Âm, sự thân mật trước kia giống như một cơn mơ, chỉ có bản thân cô chìm trong mơ không muốn tỉnh lại.
"Thập Nhất, Thập Cửu đâu?" A Âm lên tiếng trước, trước đó còn hắng giọng.
A La gập sách lại, nhưng không trả lời vấn đề của A Âm, chỉ khẽ hỏi: "Em đi gặp A Bình à?"
A Âm nhíu mày, nhìn vào mắt A La, lại nhanh chóng quay đi, vẫn là vẻ yêu kiều càn rỡ không chung tình, nở nụ cười hỏi: "Sao thế?"
Hai chữ tùy ý, cũng xạ lạ quá mức, như thể A La muốn hỏi tung tích của A Âm, trước đó phải tìm ra một lí do chính đáng.
A La rũ mi mắt, nhìn bàn tay nắm quyển sách da, ngực lặng lẽ chùng xuống, âm thanh vẫn rất khẽ: "Đừng gặp anh ta nữa."
Câu nói theo hình thức mệnh lệnh này A La thường xuyên nói khi ở phủ Thái Sơn, nhưng trước giờ đối tượng chưa từng là A Âm.
Có thể dễ dàng quan sát thấy A Âm ngẩn ra, sau đó quay mặt đi nhìn về phía cửa sổ đang mở, cửa sổ gỗ bị gió tạt nghiêng nghiêng ngả ngả, không chịu nổi một đòn đập lên tường, A Âm động đậy gót giày, vẫn chưa có động tác đã nghe thấy một tiếng "bộp" vang lên, hai cánh cửa sổ gỗ vô duyên vô cớ bị đóng lại, ngăn cách gió đêm không yên phận bên ngoài.
Âm thanh đột ngột này khiến bờ vai A Âm run lên, vô thức quay đầu nhìn A La. A La dịu dàng lại bình tĩnh mím môi, cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm, trên vai vẫn còn khí thế đóng cửa ban nãy vẫn chưa tan.
A La từng nói, ở nhân gian có Thúc Hồn Lệnh, không dễ sử dụng pháp thuật, hành động ban nãy, đại khái chính là cơn giận của Diêm Vương.
A Âm khẽ sụt sịt, trong lòng có âm thanh đang nói, nhìn đi, cho dù bề ngoài của A La không khác gì người bình thường, nhưng suy cho cùng vẫn là vua của vạn quỷ, rốt cuộc vẫn không giống với đám người trần phải đưa tay ra đóng cửa sổ như chúng ta.
A Âm bắt đầu mất hồn không phải lúc, cô bắt đầu nghĩ, nếu bản thân cũng là thần là tiên, nên nhìn con dân trăm họ sức trói gà không chặt này như thế nào? Là đám kiến có thể mặc sức giẫm đạp, hay là đồ chơi có thể tùy tiện nghịch trên tay?
Nếu A La là người trần mắt thịt, cơn giận của A La tới từ đâu, A Âm hiểu rõ hơn ai hết, có lẽ sẽ trêu đùa một tiếng rằng A La rơi vào vại giấm, nhưng Diêm La đại nhân phán hồn lệnh quỷ, trong cơn giận có chút oai nghiêm người trên bị mạo phạm hay không, A Âm không biết.
Không biết, nên không muốn nghĩ tiếp.
Thế là A Âm nở nụ cười như trước kia, muốn chuyển chủ đề: "Tôi thấy chị có năng lực, cũng rất mạnh – Chị thay Lệnh Hoành cai quản phủ Thái Sơn bao lâu rồi?"A La ngẩng mắt, im lặng nhìn A Âm.
A Âm chớp đôi mắt hoa đào, cười nói: "Có từng nghĩ tới việc lập mưu soán vị gì đó không?"
A La khẽ ngẩng cằm, mỉa mai trên khóe môi vô cùng kín kẽ, suy cho cùng từng sống nhiều năm như thế, dễ dàng nhận ra chút tâm tư chuyển chủ đề của A Âm.
Thế là A La nói: "Từng nghĩ tới."
Ngược lại, A Âm sửng sốt, ấn đường nhíu lại một lúc lâu, hỏi ngược lại: "Hả?"
A La nhìn thẳng vào A Âm: "Muốn lập mưu, muốn soán vị. Lập mưu có được em, cướp lấy trái tim em."
A La không muốn tiếp tục vòng vo với A Âm, cô nhìn thấy sắc mặt A Âm lập tức cứng lại, lông mi rụt lại giống như bị lửa đốt, ngón tay nắm khăn tay co lại nắm lấy tay vịn ghế thái sư.
Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay rịn ra từng lớp một, cảm xúc cuộn trào trong xương cốt vô số lần muốn thoát ra.
A La mím môi, gọi A Âm: "Phó Vô Âm."
Cô muốn làm rõ quá khứ với A Âm, nói một vào lời trong đáy lòng, vì thế mới trịnh trọng gọi tên của A Âm.
"Tôi không phải Phó Vô Âm!" Nhưng đột nhiên A Âm giật mình, đứng dậy khỏi ghế, đầu gối run run, nhưng vẫn đứng đó một cách xinh đẹp.
Đây là bản lĩnh được luyện thành từ nơi lầu xanh phấn son, cho dù trong lòng vô cùng buồn bã, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.
A Âm cố gắng duỗi thẳng đầu gối của bản thân, nhưng lại càng thêm hoảng sợ cùng buồn bã vì động tác này, khẽ,dốc mấy hơi, cố chấp lắc đầu: "Tôi không phải Phó Vô Âm, tôi là A Âm."
Tôi không phải là tiểu thư khuê các thời Càn Long, tôi là A Âm, người bị bán vào kỹ viện từ nhỏ, lăn lộn trong mộ mấy năm, sau đó lại lăn lộn giữa đám đàn ông mấy năm.
Chỉ một câu nói như thế, khiến chua xót trong lòng A Âm khó lòng đong đếm, cô mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ngay tới cả ấn đường cũng có chút chật vật, chỉ mong có thể làm loãng nước mắt đột ngột trào lên.
Cuối cùng A Âm hiểu ra, từ khi bản thân tỉnh táo tới nay, chưa từng hết bệnh. Cô nhìn mấy người bạn tốt vào sinh ra tử, không cam tâm cùng tủi thân ngày ngày lặp đi lặp lại, ngày ngày tăng lên, đều là cha mẹ sinh ra có máu có thịt, tại sao từng người họ, một người là Phủ quân, một người là Diêm La, một người là Cửu đại nhân, lúc sắp chết đều có thần linh cứu giúp, lúc gặp nguy hiểm đều có kiếp trước bảo vệ.
Ngay tới việc đóng cửa sổ, ngay tới cả con mẹ nó việc đóng cửa sổ...
Khuôn mặt của A Âm run run, dựa vào cái gì, bản thân thực sự phải chịu kiếp nạn này?
Bất công như thế, khoảng cách một trời một vực như thế, nhưng Diêm La đại nhân trước mặt lại nói, yêu cô.
Cô lấy gì để tiếp nhận tình yêu của A La? Lấy tấm thân bẩn thỉu có tắm cũng không sạch của bản thân, lấy bản lĩnh cô cực khổ luyện tập suốt nhiều năm cũng không chịu nổi một đòn, lấy trái tim không biết phải yêu người khác thế nào hay là lấy cơ thể ngay cả năm tháng cũng không cách nào đồng bộ của bản thân?
Nói ra cũng thật giống chuyện cười.
Thế là A Âm đè lại chua xót trong cổ họng, vẫn nghiêng mắt nói: "Diêm La đại nhân, nhìn thấy nhân tình thế thái kia, cũng muốn hát một khúc yêu hận triền miên à, nhưng tiếc là tìm nhầm người rồi."
"Tìm nhầm người?" A La lắc đầu, hai mắt híp lại.
"Đúng thế." A Âm sụt sịt, "Tôi với chị cộng phó Vu Sơn, đi tìm niềm vui, nhưng không có lòng có dạ muốn cùng chị nói chuyện yêu đương, thấu hiểu lẫn nhau."
Sắc mặt A La càng trắng hơn, cô nhìn chằm chằm A Âm, nhưng tay vô thức cuộn lại, làm tư thế phòng ngự bảo vệ chính mình hiếm thấy.
A Âm vịn lấy mép bàn, móng tay ra sức đâm lên vụn gỗ bên dưới. Năm ngón tay co lại của A La giống như bóp lấy trái tim cô, khiến cô đau tới nỗi co rút, nhưng cô chỉ ho khẽ một tiếng, giống như ngực giật lên ban nãy, chỉ là vì cơn ngứa khó lòng khống chế trong cổ họng.
"Vậy..." Âm đuôi của A La run rẩy, tới nỗi hai chữ thốt lên vô cùng ngắn ngủi, cô thực sự không thích ứng với việc biểu hiện vẻ yếu ớt của bản thân trước mặt người khác, đặc biệt "người khác" này là A Âm.
Cô để A Âm khổ sở suốt nhiều năm, thế nên cô luôn muốn bù đắp, cũng vì vậy nên khi ở trước mặt A Âm luôn nhẫn nại cùng nhường nhịn, cố gắng để A Âm tin tưởng rằng cô có thể bảo vệ cô ấy.
Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ, nếu trong lòng A Âm từ trước tới giờ không có cô thì sao?
"Vậy..." A La lặp lại một lần, âm thanh khàn đặc, "Là ai?"
"A Bình sao?"
Ấn đường A La rất kiềm chế nhíu lại, đôi môi xinh đẹp cũng rất kiềm chế mím lại, cho dù đã tới bước này, cô vẫn chỉ kiềm chế muốn hỏi cho rõ.
A Âm nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi không biết."
Lý Thập Nhất không biết, Tống Thập Cửu không biết, A La càng không biết, vô số lần A Âm muốn tránh xa họ, tránh xa những người bạn cao vời vợi là biết quá khứ của cô, đặc biệt là A La, A La từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hèn hạ của cô, cô không biết nên đối diện với A La thế nào.
Không chỉ một lần cô nghĩ, A Bình không biết gì hết, nếu cao chạy xa bay cùng hắn, thì có thể chôn vùi quá khứ một cách êm đẹp.
Nhưng cô không nỡ, rốt cuộc cô không nỡ điều gì? Không cam tâm, không cam tâm vì điều gì?
Cảm giác không nỡ và không cam tâm ấy lại chồi lên, khiến A Âm như người chết sống lại, dồn toàn bộ sức lực muốn đè lại. Như thể cô đang thuyết phục A La, cũng như thể đang thuyết phục bản thân, ngữ điệu mơ hồ lại trầm thấp: "Cho dù là ai, cũng không phải chị."
Trong ánh mắt bị thương của A La, A Âm nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại Ngũ Tiền đờ đẫn nói với cô chuyện bị lột da mặt, nhớ lại chuyện trước kia bản thân từng nằm trong vòng tay của A La hỏi rằng "Tôi sẽ sinh lão bệnh tử, nhưng chị vẫn ở tuổi hai tám, đúng không".
Ban đầu chỉ là nói đùa, hiện tại lại thành lời tiên tri.
A Âm động đậy đôi môi, nói: "Chị thích dáng vẻ nào của tôi? Hai mươi, ba mươi, bốn mươi? Nếu tôi tới tuổi xế chiều, chân yếu tay run, rụng răng trọc đầu, chị bảo tôi phải đối diện với một người thanh xuân rực rỡ như chị thế nào đây?"
"Tôi không quan tâm." A La nói.
"Tôi quan tâm!"A Âm nghẹn ngào, ngẩng chiếc cằm kiêu ngạo lên, "Tôi muốn xinh đẹp, tôi muốn trẻ trung, xinh đẹp hơn người tôi yêu suốt đời, như thế tôi mới cảm thấy chân thực, tôi..."
Tôi mới tin, người đó có thể thích tôi mãi mãi.
Thì ra tự ti trong đáy lòng cô đã thâm căn cố đế như thế, tới nỗi lòng tự tôn vốn đã ít ỏi, đồng loạt đều bày lên trên vẻ ngoài sáng sủa xinh đẹp.
"Cho nên, cho dù là ai, cũng sẽ không là tôi." A La khẽ cười, ngực thắt lại, mặt mày lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
Một giây, hai giây, ba giây – A La lưu lại cho A Âm đủ ba mươi giây, không đợi được một câu phủ nhận.
Thế là A La cúi đầu, thế là cô cầm quyển sách trên tay, khẽ khàng lật tới trang quen thuộc nhất, rút bốn bức thư từ bên trong ra.
Cô từ tốn mở chúng ra, giống như mỗi một lần mở chúng trước đó.
Ngón tay trải tờ giấy, nhưng ánh mắt A La không đặt bên trên, chỉ nhìn A Âm thật sâu, sau đó dùng âm thanh êm tai như nước trong nói với A Âm.
"Thiên bất lão, Tình nan tuyệt, Tâm tự song ty võng, Trung hữu thiên thiên kết."
Nhược thị tiền sinh vị hữu duyên, đãi trùng kết, lai sinh nguyện."
"Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương giải khiết."
A La không mở bức thư thứ tư ra, chỉ gõ ngón tay bên trên, dùng sự im lặng để chờ đợi.
A La lắc đầu cười cười, gập lại bốn bức thư, hai tay nắm lấy, miết trong lòng bàn tay, sau đó một tiếng "xoẹt" vang lên, mặt không cảm xúc xé rách chúng.
Da gà da vịt trên cơ thể A Âm đột nhiên nổi lên trong tiếng xé thư của A La, đó là cảm giác mất mát to lớn lại không thể nói rõ, tiếp sau đó là một linh cảm nặng nề, A Âm cảm nhận được nếu sau này cô hiểu ý nghĩa của việc xé thư ngày hôm nay của A La là gì, cô sẽ đau khổ khóc một trận thật to.
A Âm không thể ở đây thêm được nữa, thế là cắn dưới, vịn lấy khung cửa bước ra khỏi phòng.
Lại là một khoảng im lặng, lại là sự im lặng quen thuộc cùng dai dẳng, chiếc bóng của A La chiếu lên mặt bàn, chiếu lên trên cuốn sách đang mở.
"Tách" một tiếng nhỏ bé, một giọt chất lỏng trước giờ chưa từng nhìn thấy rơi xuống từ hốc mắt phải, rơi lên trên trang sách rồi lan ra, tạo thành một hình tròn không quy củ.
Mặt mày A La không cảm xúc nhìn một lúc, giơ tay lau nó đi.
...
Chú thích:
1. Lệ thư: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Lệ thư phát khởi từ phong trào cách tân chữ Hán của các tù nhân hay nô lệ dưới thời Chiến quốc. Đây là loại chữ giản lược từ triện thư, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại.