Chiếc ô giấy khép lại dựa bên tường, nhuộm lên vết nước không theo quy tắc, giống như vật lộn với mưa cả ngày, lúc này sức cùng lực kiệt nằm trong vũng máu. Hơi nóng trên mặt bàn là sự cứu rỗi tốt nhất, đủ thương hại những người đi đêm bụng đói cồn cào.
Mọi người trong nhà ngồi bên bàn, hiếu kì nhìn cô bé trước mặt. Quần áo trên người đã đổi thành áo khoác của Tống Thập Cửu, ống tay áo dài xắn lên hết lớp này tới lớp khác, mặt mày đã được khăn mặt lau qua một lượt, hiện lên vài phần trắng trẻo. Bím tóc ướt nhẹp vẫn chưa gỡ ra, chỉ dùng vải bông thấm nước. Cô bé rất gầy, xương cổ tay nhô lên giống như tảng đá lởm chởm, lúc này rụt vai ngồi bên bàn, im lặng nhìn hoành thánh canh xương thơm nức mũi trước mặt.
Trong tiếng mưa tĩnh lặng, cổ họng cô bé trượt một cái, vang lên một tiếng ực nuốt nước bọt, đói bụng tới nỗi da bụng dính lên lưng.
Lúc này nó mới ngẩng đầu nhìn người đối diện, bốn quý cô, xinh đẹp giống như yêu tinh trong thoại bản, xinh đẹp tới mơ hồ, sạch sẽ lại danh giá. Thế là nó không kiềm chế được cạy da chết trên tay, không biết phải làm động tác gì cho đúng.
Trước giờ Tống Thập Cửu chưa từng thấy cô bé nào mong manh như thế, cằm nhọn như bị gọt mất một mảng, sống mũi không quá cao, nhưng đầu mũi lại vểnh lên, trên đầu trọc mất một mảng tóc, thư thể bị đập vào đâu đó. Xương gò má lõm xuống, đỏ ửng nứt nẻ, là sắc máu duy nhất trên mặt, nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt to như quả nho của cô bé, dần như chiếm một nửa khuôn mặt, long lanh đen láy, ánh mắt không mềm cũng không cứng, chỉ không có lập trường nhìn người khác, giống như nhìn một trụ đá.
Lông mi cô bé lưa thưa, hệt như mái tóc mềm mại vàng vọt, hiện lên vẻ không đủ dinh dưỡng.
Một thứ không đủ khác chính là lòng hiếu kì của A La, A La chỉ ngẩng mắt một cái rồi lại cúi đầu đọc sách, A Âm đứng dựa bên ghế A La, một tay men theo xương quai hàm A La chốc chốc lại sờ một cái, một tay chống eo chớp mắt nghiên cứu cô bé này.
Tống Thập Cửu chống cằm, nhìn Lý Thập Nhất một cái, mới quay về phía cô bé, âm thanh mềm mại: "Sao không ăn đi?"
Cô bé giống như bị dọa giật thót bởi âm thanh đột ngột này, thả lỏng môi dưới đang bị cắn, bên dưới có một hàng dấu răng nhạt, liếm đôi môi khô khốc mấy bận, vẫn không lưu lại ánh nước.
Từ rất lâu rồi nó chưa được nghe thấy âm thanh êm tai như thế, thậm chí trong đầu toàn là tiếng vọng ù ù hoặc là tiếng kêu sợ hãi thảm thiết.
Nó nhớ lại tiếng gào khóc nặng nề lại đau đớn sau khi đẩy nó ra khỏi cửa sổ của bà bác nhìn nó trưởng thành từ bé, giống như mảnh sành cắt thủy tinh, đè nén khiến người ta thở không ra hơi.
Thì ra âm thanh của thể diện có dáng vẻ này, có sự từ tốn không bị đuổi bắt, có tiền đồ ăn uống no nê, còn có cả nhàn nhã âm đuôi nhướng lên.
Nó vô thức giơ tay ôm lấy bát sứ, nóng hổi, giống như sống.
Trái tim nó cũng chầm chậm sống lại theo nhiệt độ này, đường đột lại dùng sức đập lên, sắp coi thường bộ xương không chịu nổi một đòn này của bản thân.
Nó giơ tay lên, cầm thìa khuấy hoành thánh, nơi nóng luồn tới lòng bàn tay, cơn đói trong bụng cũng tỉnh giấc, gãi tim gãi phổi kêu gào.
Nhưng nó chỉ nhìn hoành thánh một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tống Thập Cửu."Nếu không muốn ăn thì thôi vậy." Lý Thập Nhất nói.
A La ngẩng đầu, thong thả đưa tay ra, làm động tác thu lại.
Cô bé kia vòng một vòng lộn xộn trên bàn tay ngọc ngà xinh đẹp của A La, hai tay ôm lấy bát theo bản năng, giống như con chó bảo vệ đồ ăn, sau đó lại cúi đầu, tay run rẩy nắm chặt lấy thìa, há miệng nhét hai ba viên.
Hai má lõm xuống đột nhiên phình lên, nó gấp gáp ra sức nhai nuốt, hai mắt lóe sáng, cảnh giác nhìn chằm chằm tay A La.
Chủ nhân của bàn tay ấy dịu dàng cười lên, đầu ngón tay lơ lửng giữa không trung, sau đó rụt về, vẫn không bị làm phiền tiếp tục đọc sách.
Ánh mắt của A Âm lướt qua Lý Thập Nhất và A La một lượt. Nhỏ nhen, cô bé này mà cũng lừa.
May mà hoành thánh đã để nguội một lúc lâu, cũng không quá nóng, chỉ là cô bé kia đã bị đói quá lâu, ăn lại vội, nên vô thức nấc một tiếng, chiếc miệng bóng nhẫy nhét đầy đồ ăn, ngay cả nấc cũng không muốn thả lỏng hàm, chỉ nhíu mày muốn cố gắng nuốt xuống.
Tống Thập Cửu không nhìn nổi nữa, đưa cho nó một cốc nước: "Ăn từ từ, trong bếp vẫn còn."
Hai chữ "vẫn còn" an ủi nó một cách không ai ngờ tới, lúc này nó vô tri vô giác trở nên bối rối. Lưu luyến không nỡ đặt thìa xuống, lòng bàn tay vô thức muốn lau miệng, lại khựng lại trong động tác đưa khăn tay của Tống Thập Cửu, nhận lấy, loạn xạ lau khóe miệng một cái.
Như thể không dám dùng sức lau, sợ làm bẩn chiếc khăn lụa thơm ngát mềm mại này.
Nó nắm khăn lụa trong tay, vẫn cúi đầu nhỏ tiếng nấc lên, giữa những hơi thở Tống Thập Cửu nghe được một tiếng như mèo kêu: "Xuân Bình."
Xuân Bình nói xong, giống như trả bạc hoàn thành một cuộc làm ăn, xuôi xuôi, lại bắt đầu cầm bát ăn tiếp.
Tống Thập Cửu lại hỏi: "Cha em đâu?"
Xuân Bình húp vỏ bánh chưa bị cắn vỡ vào miệng, lại thuận đà sụt sịt nước mũi chảy ra vì bị nóng, một lúc sau mới nói: "Không có cha."
Âm thanh khàn khàn, không có sức lực, mang theo khẩu âm Giang Nam.
"Mẹ em thì sao?"
"Không cha, cũng không mẹ, chẳng lẽ chui từ trong đá ra?" A Âm sờ dái tai, âm thanh quyến rũ đung đưa.
Xuân Bình không lên tiếng, cũng không ăn nữa, chỉ mạnh mẽ cắn dưới, cắn tới nỗi dấu răng lại lờ mờ đỏ lên, một lúc sau mới buông ra, cúi đầu uống nước canh nóng: "Đánh trận, chết sạch rồi."
Tống Thập Cửu nhíu mày, nghe nói phương bắc đã tỏa mùi thuốc súng, thì ra là chạy nạn tới đây.
A Âm câm nín, nhất thời có chút áy náy, nhíu mày cũng cắn môi giống Xuân Bình, ánh nước trong mắt hoa đào đung đưa, nửa là áy náy nửa là đau lòng.
Xuân Bình như thể đã quen, húp hết nước canh không sót một giọt, bụng dạ phát ra âm thanh ục ục, có chút phình lên, rất đường đột trên cơ thể gầy gò nhỏ bé của nó.
Ăn uống xong, nhất thời không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm kẽ tay không cẩn thận dính nước mỡ của bản thân ngẩn người. Ngược lại A Âm nhận được một ánh mắt của Lý Thập Nhất, dựa sang kéo lấy tay của Xuân Bình, rút khăn lụa cẩn thận lau, sau đó hỏi nó: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Ngón tay A Âm mềm như không xương, vừa mềm vừa ấm áp, hệt như con mèo Xuân Bình từng vuố/t ve lúc nhỏ, ngứa ngáy, dường như còn mang theo hương thơm ngọt ngào say lòng người.
Làn da nứt nẻ bắt đầu trở nên ngứa ngáy, ngứa tới mức nó muốn rụt tay về, nhưng lại không được như ý, thế là cúi đầu sát ngực, dứt khoát không nhìn nữa: "Không nhớ nữa."
Trong kí ức chỉ nhớ sinh nhật lúc bốn tuổi, năm tuổi còn được ăn trứng luộc, sau này không có trứng luộc, nên không nhớ được ngày tháng.
A Âm lau sạch tay cho Xuân Bình, đặt tay xuống, đầu lưỡi xoay một vòng trong khoang miệng, không cất tiếng nói với Lý Thập Nhất: "Người."
Lý Thập Nhất yên tâm, đầu ngón tay đặt hờ trên bàn, trao đổi ánh mắt với Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu nghĩ ngợi giây lát, nói: "Nếu không có nơi nào để đi, thì cứ ở lại đây. Ăn cơm xong, tôi dẫn em đi mua mấy bộ quần áo, chúng tôi cũng chỉ là người phiêu bạt giang hồ, may mà không thiếu cơm ăn."
Xuân Bình cậy vết xước trên tay, không lên tiếng.
Thu dọn bát đũa xong, Tống Thập Cửu đun nước nóng gội đầu cho Xuân Bình, nước gội đầu đen kịt, dội mấy chậu mới trở nên trong vắt. Đợi khô, bện thành tóc hai bím, Tống Thập Cửu lại quấn mấy vòng dây đỏ cho Xuân Bình, đánh giá trái phải đôi cái, cũng coi như hài lòng. Xuân Bình không thích nói chuyện, chỉ mở đôi mắt đen láy nhìn Tống Thập Cửu, viền đồng tử hiện lên màu đỏ tươi mới.
Đợi khi dọn dẹp hoàn tất, mọi người thật sự dẫn Xuân Bình ra ngoài, Tống Thập Cửu vốn muốn nắm tay nó, nhưng Xuân Bình lại giãy ra rụt về, giấu đầu ngón tay trong ống tay áo dài.
Cô bé rất dè dặt, Tống Thập Cửu cũng không cưỡng cầu, chỉ giữ khoảng cách không xa không gần dẫn Xuân Bình xuyên qua gõ nhỏ tới khu chợ tập trung đông đúc.
Mưa vừa tạnh, nhưng ồn ào chẳng ngơi nghỉ một khắc. Hơi nước trong lồng hấp được không khí ướt át ngấm vào, càng thêm thơm ngon mê người, quả sơn trà óng ánh trong suốt, tượng người nặn bằng đất sống động như thật, con ngựa kẹo đường bụng to chân dài, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Xuân Bình chỉ nhìn một cái, liền dựa vào đầu phố há miệng, giống như sắp si mê.
Trời trong xanh như được gột rửa, hương mai phảng phất, ngựa xe như nước, nói cười an nhàn, tất cả hương thơm đều là may mắn của nhân gian, Xuân Bình đứng trong may mắn ấy, chân tay không biết làm sao.
Xuân Bình lại quay đầu nhìn khuôn mặt cong cong của Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu níu lấy Lý Thập Nhất dựa vào chân tường tươi cười, nụ cười nhuộm lên một lớp ấm áp cho đường nét xinh đẹp của Tống Thập Cửu, khiến nó không dám nhìn thẳng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không thể di chuyển nổi tầm mắt.
Đột nhiên nó hỏi: "Em chết rồi, đúng không?"
Nó có chút nghi hoặc, trong kiến thức có hạn của nó, chết chóc là đi từ nhân gian tới địa ngục, nhưng "chết chóc" bản thân được trải nghiệm lần này, dường như lại đi từ địa ngục quay về nhân gian.
Xuân Bình véo nhẹ lên eo mình, cũng không biết có phải đông cứng hay không, nửa đau nửa lại không đau, nó đang muốn dùng sức hơn một chút, lại thấy Tống Thập Cửu vỗ nhẹ lên vai mình, nói: "Muốn gì thì cứ mua."
Ngón chân trong giày nghe lời động đậy, móng tay cái đã rụng mất nửa, lúc này đã mọc ra móng mới, ngứa ngáy, nó lại muốn cọ lên mặt đất.
Động tác này khiến động tác của nó trở nên cực kì đáng yêu, giống như ngựa con cọ móng trước khi chạy nhanh về phía trước.
Ngựa con bước chân vào trong náo nhiệt, nhưng ánh mắt trong trẻo lại sống chết nhìn hai cô gái sau lưng, đi một bước quay đầu ba lần, như thể sợ rằng chớp mắt một cái mọi người sẽ biến mất.
Tống Thập Cửu bật cười, tiến lên phía trước ôm lấy Xuân Bình, kéo nó tới trước một sạp hàng trong ánh mắt không để lại dấu vết của nó, trái cây đỏ ửng giống như dây buộc tóc đỏ lọt vào trong mắt nó.
Đôi mắt Xuân Bình giống như khung cửa hoa của cửa hàng, ánh lên trăm ngàn sắc thái sống động của nhân gian.
Tống Thập Cửu cúi người, đưa tay muốn lấy một xiên, nhưng bị Xuân Bình giữ lại.
Làn da nứt nẻ thô kệch chạm vào lòng bàn tay mềm mại của Tống Thập Cửu, Xuân Bình ngẩng mặt nhìn Tống Thập Cửu, cố chấp lắc đầu.
"Không ăn."