Vượn Titian có một lối tấn công vô cùng kỳ lạ, nhưng quy mô và phạm vi sát thương một cú đấm của chúng có thể ngang hàng với một trung đội gồm một trăm người.
Có điều, lực sát thương của chúng rất khủng, nhưng tốc độ của chúng lại rất chậm.
Như vậy, điểm mấu chốt mà họ cần nhớ đó chính là…
“Chặt đứt hết tay của chúng đi!” Lưu Nhất Thanh ra lệnh.
Tất nhiên, không cần hắn nói đến lần hai, những đệ muội khác đã nhanh chóng lao lên, còn chưa kịp để Vượn Titian đánh đến cú đấm thứ hai, họ đã nhanh chóng cắt đứt hai cánh tay của chúng.
Bỗng nhiên, có mười một đạo thánh quang từ đâu xuất hiện, ngay lập tức, sức mạnh về thế chất, tốc độ, linh thần, linh lực và ma lực của mười huynh đệ tỷ muội bọn họ tăng đến đột biến.
Tất nhiên, không cần biết là ai đã giúp họ, họ chỉ ngầm hiểu rằng, Bạch Hiểu Hiểu đã biết cách dùng pháp khí được Cùng Kỳ ban tặng, giúp đỡ các sư huynh tỷ trên chiến trường.
Lam Hạo cùng với áo choàng màu đỏ, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám vượn Titian, nhanh chóng cắt hết các cánh tay của chúng.
Mà máu của Vượn Titian, Lam Hạo cũng không để phí phạm.
Là một Hấp Huyết quỷ, Lam Hạo đương nhiên biết máu có tác dụng to lớn như thế nào đối với hắn.
Vì vậy, máu của Vượn TiTian đã trở thành muôn vàn lưỡi đao máu bay trong gió, nhanh chóng thay hắn cắt đứt cánh tay của Vượn Titian, được hắn thành thạo sử dụng giống như một món quà mà kẻ địch ban tặng cho hắn vậy.
Khác với phong cách chiến đấu của Lam Hạo, Lưu Nhất Thanh và Kim Mặc Nghiên lại chuộng cách chiến đấu thanh lịch và nhẹ nhàng hơn.
Hai người họ là chúa biến thái, thích nhất là dùng bộ mặt thiện lương tươi cười để hạ bệ đối thủ của mình.
Lưu Nhất Thanh với đoạn trường đào đã múa ra những đường đao vô cùng điêu luyện, một đường trường đao đánh tới, hai cánh tay của Vượn Titian đã đứt lìa.
Trái với Lưu Nhất Thanh trực tiếp đối diện, Kim Mặc Nghiên lại dùng hai đoạn đao của mình như một lốc xoáy, hắn liên tiếp xoay vòng trên không trung, giống như một máy chém, lia qua các cánh tay của Vượn Titian.
Nhạc Tử Liêm không dùng đao kiếm.
Hắn có hỏa hệ dị biến, cho nên có trách nhiệm dùng dị hỏa đốt chát những vết cắt mà các huynh đệ đã cắt xuống.
Cánh tay nào của Vượn Titian vừa bị đứt lìa, ngọn lửa của Nhạc Tử Liêm liền bốc lên ở đó, phòng khi đám này có khả năng hồi phục.
Mục Thiên Thiên và An Nhiên giống như hai cặp bài trùng với nhau, nhưng không ai nghĩ được họ lại có thể phối hợp một cách ăn ý vô cùng.
Thậm chí, hai người họ còn biết cách để kết hợp thủy – lôi, tạo ra những đòn sát thương trên diện rộng, gây tê liệt đối với Vượn TiTian và tăng sát thương chí mạng đối với chúng.
Lục Bắc Quân lại liều mạng nhất, hắn và Chu Thành ghim thù đối với việc hắn bị con vượn TiTian cấp thống lĩnh kia đánh lén không báo trước, báo hại hắn bị thương không nói, còn khiến sư đệ bị bất tỉnh, khiến hắn ghim thù không ít.
Vì vậy, hắn, Chu Thành, Chu Minh và con vượn Titian kia đôi bên song đấu tam tướng đối độc vương.
Xà Nữ ngồi bình lặng ngắm nhìn chiến trường đầy khốc liệt cùng lửa đạn trước mắt.
Nàng ta đưa mắt nhìn đám đồ đệ của kẻ đã để lại một vết sẹo dài sau lưng nàng ta, thầm đánh giá.
Dù sao đám này cũng chỉ có vài đứa đạt đến cảnh giới linh hoàng, còn lại đều giữ ở cảnh giới linh vương, đều không đáng quan ngại.
Còn chưa kể có vài đứa tuy nói là lãnh đạo, nhưng cũng chỉ mới bước vào cảnh giới linh tôn, không đáng nói.
Có điều… tại sao Quân Cửu kia trông lại bình tĩnh đến lạ như thế? Đáng lẽ với tính cách của nàng ta, chắc chắn Quân Cửu sẽ không ngần ngại mà lao lên cùng với ba người kia đang đánh với Vượn Titian thống lĩnh kia chứ? Tại sao nàng ta lại ngồi một chỗ như vậy, không khác gì thiền định cả! Thật kỳ lạ!
Nên nhớ, mười hai huynh đệ tỷ muội bọn họ đều đã ăn Tinh Phù Mộng Điệp, cảnh giới thật sự so với bản thân còn bị đánh tụt xuống hẳn vài ba cảnh giới liền.
Mà cảnh giới cùng sự khác biệt giữa một linh tôn và một linh thần cách nhau vô cùng xa, giống như cách nhau mấy thần cung liền vậy đó!
Tuy nhiên, sớm thôi, Xà Nữ đã phát hiện ra điều dị thường.
Nếu như bình thường, để có thể cắt trúng được nơi cần cắt của Vượn Titian, kẻ đó phải đạt ít nhất là cảnh giới linh đế.
Hơn nữa, vết cắt của Vượn Titian còn có thể lành lại và nhanh chóng mọc ra cánh tay mới.
Ấy vậy mà đã một khắc ( phút) trôi qua rồi, vậy mà những cánh tay đó vẫn nằm im lìm dưới đất, tựa như nhất định là chúng phải nằm ở đó vậy.
Bỗng dưng, ả ngờ ngợ ra được điều gì đó, sau đó đứng bật dậy kinh hoảng: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”.