Thông thường hằng năm, Thiên giới sẽ tổ chức Tết Đoàn Viên cực kỳ lớn.
Đây không chỉ là một dịp Tết có ý nghĩa mà nó còn có nhiều hàm ý sâu xa, hi vọng của một hạnh phúc sum vầy.
Mọi năm trước đây, cứ đến dịp này là Diệp Lạc Hy lại cho các đồ nhi của mình dọn dẹp, trang hoàng lại nhà cửa và đón Tết đoàn viên.
Nàng sẽ tự tay đích thân xuống bếp làm bánh, nấu cơm và cùng các đồ đệ, linh thú ở bên nhau, vui vẻ đón một cái tết yên ấm êm đềm.
Có điều, khác với mọi năm, năm nay tết Đoàn Viên của mọi người ở Diệp Phủ lại không đón ở Diệp Phủ tướng quân nữa mà đón ở Quang Minh đỉnh – ngôi nhà đầu tiên mà Diệp Lạc Hy thu nhận mười hai đồ đệ của nàng, trước khi nàng phi thăng thành tiểu thần rồi lên Cửu Trùng Thiên.
Tất nhiên, về đến nhà thì ai nấy đều vô cùng vui mừng và chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp, chờ đợi đến buổi tối, khi sư phụ ở dưới bếp gọi bọn họ bưng bánh trung thu và mâm cỗ lên cùng nhau quây quần.
Có điều...!trời vừa sáng lên, Lưu Nhất Thanh vừa tỉnh dậy thì đã thấy có Linh Điệp – thư truyền âm của sư phụ - sáng lên trong phòng mình.
Hắn vội vàng đưa tay đón lấy Linh Điệp thì Linh Điệp lại truyền âm đến cho hắn, là giọng của sư phụ:
“Ta ra ngoài tìm chút đồ về nấu cơm.
Đến chiều tối sẽ về.
Trong khi sư phụ không có ở đây, mọi sự trong nhà đều do con làm chủ, nhớ bảo mấy đứa dọn dẹp sạch sẽ nhé!”
Lưu Nhất Thanh ngớ người sau khi n ghe Linh Điệp truyền âm xong.
Hắn đành thở ra một hơi, nói: “Sư phụ, người thật độc ác quá đi! Mọi năm là do người làm chủ, đám nhóc đó ít nhiều còn nghe theo.
Bây giờ người cho con toàn quyền tự chủ, có khác nào giao trứng cho ác đâu?”
Chính xác như Lưu Nhất Thanh nói.
Trứng ở đây là nhà của họ.
Còn ác ở đây chính là mười hai huynh đệ tỷ muội sớm chiều chỉ biết phá chứ không biết dẹp này.
Bình thường đều là Diệp Mi, Diệp Thanh, Ma Long, Tam Lang, Viêm Cơ, Diệp Liên và ba huynh đệ nào đó làm.
Còn đám huynh đệ tỷ muội bọn họ chỉ biết luyện võ công, nào biết cách dọn dẹp nhà cơ chứ? Không khéo, tam đệ lại đốt trụi phủ hay bát đệ lại cho cả phủ này ngập trong bể máu cũng chừng.
Hắn xoa xoa thái dương, thiên ngôn vạn ngữ đều khó nói hết thành lời.
Cái này...!có khác nào là đem củ khoai nóng bỏng tay đổ lên người hắn a?
Nhưng trách nhiệm là tránh nhiệm.
Dù hắn có ngồi ở đây than sư phụ trách sư phụ thì hắn vẫn phải xách mông đi làm.
Bây giờ sư phụ có đến bốn vị sư mẫu nuông chiều người còn hơn cả trân bảo.
Hắn mà làm phật lòng người, khéo rằng người đầu tiên trong mười hai huynh đệ bị cắm một vạn đinh tiêu hồn là hắn a.
“Sư huynh, sáng sớm huynh gọi chúng ta đến đây làm gì vậy?” Kim Mặc Nghiên ngáp ngắn ngáp dài nhìn lão sư huynh mặt hoa rầu rĩ nhà mình đang ngồi làm tổ trồng nấm trong góc nhà, lạ lẫm.
Không phải hôm nay hắn ta sáng sớm đắc tội mấy sư mẫu đó chứ?
Lưu Nhất Thanh nhìn đến các đệ muội.
Đại sư huynh Lưu Nhất Thanh lần đầu tiên trong đời hắn mới có cảm giác gọi là “vô vọng”, liền quỳ xuống trước mặt các đệ muội mà bật ra tiếng khóc than trời trách đất.
Trong tiếng nức nở, Lưu Nhất Thanh nói trơn như nước chảy:
“Các đệ các muội nghe ta nói.
Sư phụ hôm nay ra ngoài rồi.
Các sư mẫu lại càng không có ở đây.
Ta dù cho có dùng thêm chín cái mạng, sử dụng hết chín trâu hai hổ sức lực cũng không thể một mình kham nổi việc dọn dẹp cả cái phủ rộng lớn này đâu.
Cho nên là...” Hắn cúi sát đầu xuống đất, dập đầu liên tục ba cái mà rằng: “Các đệ các muội hãy giúp ta, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Chỉ cần các đệ các muội đừng đốt nhà là được rồi.”
Không gian trong phủ tĩnh lặng như tờ.
Mười một huynh đệ tỷ muội hết nhìn nhau một cách vô vọng, lại nhìn đến gương mặt đẫm nước mắt nước mũi của Lưu Nhất Thanh, càng vô vọng hơn.
Tất nhiên, không có nghĩa là Lưu Nhất Thanh không có cơ sở để khiến hắn sợ hãi như vậy.
Tính toán kỹ một chút, mười hai người mới thấy sức phá hoại của bản thân lớn đến cỡ nào.
Nhạc Tử Liêm sinh ra là Vu Hỏa tộc, lại có binh khí Đoạn Hồng Đao có sức phóng ra ngọn lửa vừa nóng vừa không thể dập tắt trong vòng bảy canh giờ, đúng là khả năng đốt phủ ngay ngày Tết Đoàn Viên rất cao.
Hạ Hàn Không thân là tộc nhân điểu.
Sau lưng hắn có đôi cánh vừa to vừa chắc, chỉ cần một cái phất cánh đã đủ thổi bay toàn bộ nóc nhà trong phủ rồi.
Đừng nói là dọn dẹp mà chi phí sửa nóc nhà ở đây cũng phải mất tới ba kim tệ đỏ.
Kim tệ: đơn vị tiền tệ ở thế giới này.
Có giá trị cao nhất xếp lần lượt là trắng, cam, vàng, đỏ, tím, lam, lục, đen.
Cấp độ trước cao hơn cấp độ sau đơn vị kim tệ.
An Nhiên là nhân ngư tộc.
Chủ tu còn có thủy căn.
Nếu như nàng không cẩn thận, sợ rằng sẽ gây ra ngập lụi từ trên Quang Minh đỉnh ngập xuống mất.
Lục Bắc Quân, cự nhân tộc.
Hắn có sức mạnh cơ bắp rất khủng khiếp.
Lỡ may không cẩn thận thì thế nào đó, hắn lại làm đổ vỡ xung quanh, càng thảm hại.
Lam Hạo, hấp huyết tộc.
Tiểu tử này lại rất nóng tính.
Phàm là mấy việc cẩn thận chu toàn hắn lại làm đổ vỡ hết, còn nóng tính đập phá đồ lung tung nữa.
Sau khi liệt kê và loại bỏ được ngũ đại phá hoại, ai nấy nhìn nhau lắc đầu.
Những người còn lại, cho dù sức phá hủy không khủng khiếp như ngũ đại phá hoại kia nhưng sức công phá của mỗi người cũng không phải là dạng vừa.
Ví dụ như trong bài tập thiền định tụ linh khí vào đan tiền của sư phụ, sư phụ bắt cả bọn trước hết phải tụ linh khí và tách ma khí ở trong một cái bình đựng đầy ma khí.
Đừng nói là ai xa lạ, đồ đệ được Diệp Lạc Hy xem như cẩn thận nhất trong cả bọn là Quân Cửu, nàng cũng từng đập vỡ đến một vạn lẻ ba chiếc bình.
Tất nhiên, lần phá hoại gần đây nhất của cả bọn lại chính là do út muội Bạch Hiểu Hiểu.
Nha đầu bình thường thấy sư phụ, các sư mẫu, Lang ca, Long ca đều xuống bếp nấu nướng vô cùng dễ dàng, liền nghĩ quan trọng của việc bếp núc là khống chế lửa, nàng liền lăng xăng xuống bếp nấu nướng.
Kết quả, không chỉ nổ cả bếp, cháy cả một góc Diệp phủ mà còn suýt chút nữa nàng hủy luôn vườn rau ở hậu viện.
Sau đó sư phụ đã cho cả đám ăn màn thầu bảy ngày liền trong thời gian chờ sửa lại bếp núc.
Liệt kê xong những chiến tích huy hoàng có một không hai của cả bọn, ai nấy nhìn nhau thở dài không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Đây đúng là tình huống “thiên quân vạn mã há xuất sinh� mà! (Ý nói là dù có đông nhân lực nhưng vẫn không có cách giải quyết ấy)
“Đại sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Không lẽ là chúng ta quỳ ván giặt ở đây chờ sư phụ về xử trí sao?” Bạch Hiểu Hiểu run sợ nghĩ, thầm tưởng tượng đến cảnh tượng năm nay không có Tết đoàn viên mà muốn bật khóc.
Lưu Nhất Thanh nhìn các đệ muội lâm vào thế bí khi không có sư phụ bên cạnh, hắn có cảm giác như mười hai huynh đệ tỷ muội bọn họ đều bị sư phụ chiều hư rồi.
Bình thường người nuôi bọn họ chỉ có ăn, học và luyện.
Còn những việc khác đều rất hiếm khi người để họ làm, trừ những việc bọn họ phải tự phục vụ ra.
“Sư huynh, có phải bình thường chúng ta đã quá ỷ lại việc mình có sư phụ chở che rồi không?” Kim Mặc Nghiên lần đầu tiên trong đời tỏ vẻ bản thân mình bất lực vô cùng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói cho hết.
Kim Mặc Nghiên tuy được xem là hoàng tử của một đất nước, nhưng quá khứ của hắn vô cùng vô cùng không tốt.
Sau khi được sư phụ nhận về thì lại càng cứng đầu hơn.
Mãi cho đến khi hắn biết được tương lai hắn đối với nữ nhân hắn xem như phụ mẫu kia như thế nào, hắn mới cảnh tỉnh giác ngộ mà thay đổi bản thân.
Không chỉ riêng hắn mà những người khác cũng vậy.
Có điều, càng học cách thay đổi, tất cả mới biết bản thân bọn họ từng vô tâm, từng phụ nghĩa và từng thất bại như thế nào đối với sư phụ.
Điển hình chính là, mọi sự lớn nhỏ trong phủ bọn họ không biết tự cùng nhau quản thúc mà trước nay đều do sư phụ lo lắng.
“Sư huynh!” Lục Bắc Quân đột nhiên hỏi đại sư huynh: “Huynh ở bên cạnh sư phụ lâu nhất, vậy huynh nói xem, có phải là huynh luôn thường quan sát sư phụ hay không?”
Lưu Nhất Thanh lắc đầu.
Cái hắn quan sát là những gì sư phụ thể hiện khi dạy dỗ hắn chứ không phải là công việc người thường làm.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, Mục Thiên Thiên và An Nhiên đều đồng loạt đứng dậy nói: “Để bọn muội hướng dẫn đi.”
“Muội/tỷ chắc không?” Ai nấy nhìn hai người họ.
“Chắc chứ!” Mục Thiên Thiên khẽ cười: “Dù sao thì ta cũng có xuất thân từ nô lệ mà nên.
Còn có việc lớn việc nhỏ khổ cực nào mà ta chưa từng trải chứ?”
Sau đó, An Nhiên hiểu ý sư tỷ, nàng liền hạ bảy tầng kết giới đày dặc bao quanh cả phủ.
Kết giới này nhìn qua, nó chỉ có mỗi tác dụng tránh cháy nổ, tránh ngập nước và tránh việc hư hại đến mọi thứ bên trong phủ.
Tất nhiên, nếu như bình thường, An Nhiên có thể xem như một chuyện sơ cấp, bỏ qua rất dễ dàng mà tạo ra một lớp kết giới sơ cấp.
Nhưng đây là huynh đệ tỷ muội của nàng – những người có sức phá hoại thuộc cảnh giới linh thần, nàng không thể nào sơ sài được.
Cho nên, An Nhiên buộc lòng dồn hết toàn bộ linh lực và ma lực để tạo ra bảy lớp kết giới vững chãi như bàn thạch này.
“Được rồi!” Mục Thiên Thiên bắt đầu lấy những dụng cụ có thể được xem và được dùng như những công cụ dọn dẹp lại cả phủ, nàng phân công cho từng người một rất đơn giản.
Mười hai huynh đệ, An Nhiên sẽ không phải dọn dẹp mà nàng có nhiệm vụ duy trì kết giới, giữ cho kết giới mãi vững chãi.
Lưu Nhất Thanh căn linh có hai hệ phong.
Hắn có nhiệm vụ gom rác, bụi, lá vụn ở trong sân, tụ lại thành một chỗ để cho Nhạc Tử Liêm xử lý.
Kim Mặc Nghiên có nhiệm vụ tỉa cây, nhổ cỏ toàn phủ.
Nhạc Tử Liêm sẽ là người xử lý chỗ rác thải của toàn phủ, chỉ cần đốt sạch sẽ.
Hạ Hàn Không và Lục Bắc Quân sẽ là người gánh nước, bổ củi, lau chùi và vận chuyển, sửa soạn lại trong phủ.
Mục Thiên thiên có trách nhiệm sắp xếp lại sổ sách trong phủ cho gọn gàng.
Lam Hạo chịu trách nhiệm lau chùi cửa sổ, trần nhà và quét mạng nhện.
Chu Thành, Chu Minh có trách nhiệm dọn dẹp sân trước, bày biện lại mọi thứ, đồng thời cùng nhau trang trí lại sân chính – nơi mà họ dùng để sinh hoạt đêm tết đoàn viên.
Bạch Hiểu Hiểu nhỏ nhất, chịu trách nhiệm giặt dũ trong phủ.
Có vẻ như kế hoạch và phân công rất tốt.
Nhưng đấy chỉ là tốt cho đến khi....