Nàng quỳ trên mặt hồ nước, hai tay cầm lấy chuôi kiếm trong tư thế gục đầu, cả người chằng chịt những hoa văn vàng kim từ Ma Thần Kiếm lan ra khắp người, mắt đổ huyết lệ, mái tóc trắng dã nhìn trông đến rất dọa người.
Đến cả Diệp Lạc Hy cũng bị chính mình dọa cho nhảy dựng lên.
Đoạn, cả hồ nước Linh Tuyền đang xanh trong chớp mắt một cái, giống như đang hấp thụ hết tạp chất trong người Diệp Lạc Hy, lắng đọng xuống hồ, khiến cả hồ Linh Tuyền Thủy đang xanh trong chở nên đen đặc sánh.
Những hoa văn kia lan mạnh khắp cả người Diệp Lạc Hy, nhanh đến mức giống như bị mất khống chế.
Diệp Lạc Hy cả người bay lên, cùng Ma Thần kiếm đố diện song song.
Từ Ma Thần kiếm tỏa ra các cổ ngữ màu vàng kim, bao bọc cả người nàng, cùng Ma Thần kiếm.
Sau đó, một luồng sáng mạnh mẽ tỏa ra, giống như bao bọc cả không gian này.
Đợi đến khi ánh áng biến mất, đã thấy Diệp Lạc Hy vô lực rơi xuống, Ma Thần kiếm biến mất, giữa lòng bàn tay phải của Diệp Lạc Hy có thêm một hoa văn hình xích liên, hoa văn cùng chú ngữ đều biến mất.
Hỗn Độn nhanh chóng lao ra đỡ lấy nàng, nhưng không cẩn thận, để chân nàng nhúng xuống chất lỏng đặc sánh màu đen phía dưới mà khi trước vẫn còn là Linh Tuyền thủy, khiến nàng bị thương.
Hỗn Độn giao nàng cho Thao Thiết, để Cùng Kỳ và Đào Ngột sau khi thu thập hết tất cả châu báu ở đây, liền trở về không gian của nàng, còn hắn thì ở lại, lưỡi hái quen thuộc của hắn nắm chắc trên tay, chuẩn bị cùng Điêu Sư đánh lớn một trận
Thao Thiết nhanh chóng giúp nàng băng bó vết thương ở chân, rồi bay ra ngoài, tìm một trấn nhỏ.
“Vậy Hỗn Độn…” Nàng nhíu mày.
“Hắn đã bắt được Điêu Sư.” Thao Thiết đáp gọn, sau đó dọn dẹp lại căn phòng, rồi đưa tay đỡ lấy nàng đứng dậy, cả hai cùng tiến vào không gian của nàng.
Bên trong, Diệp Lạc Hy nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng vô cùng phong phú mà có lẽ cũng thật hiếm hoi ở không gian của nàng.
Diệp Nam và Hỏa Tinh linh bộ dáng nói chuyện vô cùng thân thiết, cả hai đang giúp Cùng Kỳ trồng những loại thảo được lấy được từ trong rừng Tinh Không kia.
Cùng Kỳ nhìn hắn thật sự hung hăng, nhưng không ai có thể biết, hắn là kẻ yêu cây cối, thiên nhiên hơn bao giờ hết.
Và tất nhiên, Cùng Kỳ từ khi ở trong không gian của nàng, hắn luôn ở lỳ trong cánh đồng thuốc và khu rừng to lớn của nàng.
Đào Ngột hắn bận bịu kiểm kê lại những tài nguyên, bảo bối mà hắn thâu được từ trong dinh thự kia, đồng thời tóm Viêm Cơ ở bên cạnh giúp hắn ghi chép.
Đào Ngột không phải là kẻ tham lam, hắn chẳng qua cũng chỉ có tính tò mò của trẻ con không hơn không kém.
Tất cả mọi thứ hắn cướp đi trên đời mà thiên hạ đồn đại, chẳng qua cũng chỉ là tò mò về thứ đó nhiều hơn là tham lam.
Nhìn bộ dạng thiếu niên mắt mở to tròn luôn miệng hỏi Viêm Cơ về những thứ hắn lấy về được, có chút giống hài tử.
Mà trong sân nhà, chính là Hỗn Độn đang ngồi trên ghế quý phi, áo bào vén lên, chân bắt chéo, bộ dáng vô cùng cao quý và thanh nhã như một vị thần.
Nàng dời mắt đến nhìn bao quát hắn: đằng sau có lọng che, bên cạnh là bàn trà, mùi trà long tịnh tỏa ra thơm thoang thoảng, hắn nhàn nhã thưởng trà.
Mà nổi bật nhất cho khung cảnh hầm hố này của hắn chính là Điêu Sư bị đánh đến bất tỉnh, hóa thành hình người, bị xiềng xích của Hỗn Độn trói nằm bên cạnh, nằm dưới chân hắn.
“Ngươi tỉnh rồi à? Chân còn đau không?” Hỗn Độn vừa thấy nàng xuất hiện, liền cười vô cùng đắc ý cùng khiêu khích.
Không khiêu khích mới lạ.
Khi trước, Điêu Sư tấn công vào Cửu Trùng Thiên, khi đó chiến tuyến chỉ có nàng, Ma Long, Tam Lang và Thanh Loan chủ lực cuộc chiến, bọn họ khó khăn lắm mới đánh bại được Điêu Sư, nhưng người xém chút hi sinh trong cuộc chiến đó chính là Thanh Loan.
Hỗn Độn thì hay rồi.
Hắn chỉ cần đập Điêu Sư ba chiêu, liền có thể ép được Điêu Sư hóa thành hình người, còn trói gô hắn kéo ngược về đây.
Điều khiến Hỗn Độn lên mặt khinh thường nàng nhất đó chính là: rõ ràng thực lực nàng đủ để phong ấn cả hắn, vậy thì hà cớ gì có mỗi con Điêu Sư đập ba phát là lăn ra bất tỉnh như vậy, nàng không thể đánh bại được nó thì thôi, còn để Thanh Loan bị thương, phải tịnh dưỡng hết một năm.
“Rốt cuộc là ngươi đã lấy được Ma Thần Kiếm rồi chứ?” Hỗn Độn đặt chén trà xuống, nhìn nàng đầy ngờ vực.
Diệp Lạc Hy nhìn đến lòng bàn tay của mình, sau đó vẫy tay một cái.
Lập tức, một đạo ánh sáng nhanh chóng xuất hiện, từ lòng bàn tay của nàng, Ma Thần Kiếm hiện ra.
Vốn dĩ ở lâu trong ngọn lửa kia như vậy, nàng cũng chưa nhìn rõ màu sắc cùng hình dáng của thanh kiếm.
Dài sáu mươi thước, sống kiếm sáng lên ánh bạc, chuôi kiếm nạm đá Ma Thần, chạm trổ hoa văn hình rồng.
Ma Thần kiếm nếu như không phải do nàng cầm, sẽ nặng một vạn hai ngàn cân, nhưng nếu như được chủ nhân cầm lên, sẽ nhẹ tựa như lông hồng.
“Ha ha ha, chúc mừng ngươi.” Hỗn Độn vỗ tay hoan nghênh nàng, nói: “Khi trước, Ma tôn cũng phải chật vật mới lấy được Ma Thần kiếm.
Nhưng nó luôn không thuần phục khiến hắn khổ tâm vô cùng sầu não.
Ngươi không chỉ hẫng tay trên của hắn, còn thuần phục cả Ma Thần Kiếm hơn cả hắn.”
Diệp Lạc Hy đôi mắt trầm xuống, nói: “Thật ra, Ma Thần Kiếm này chính là phụ mẫu của ta.”
“Hả?” Cả Hỗn Độn và Thao Thiết càng kinh ngạc đến tròn mắt hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Ma Thần kiếm làm từ Ma Thần Thạch, dùng Ma Thần Thạch làm kiếm, dùng nguyên thần của Ngọc Tỷ thần quân tế kiếm, khiến Ma Thần Kiếm trở thành thanh kiếm sống, vô cùng có linh tính, khác với mọi loại kiếm linh trên đời này.
Mà Ma Thần Thạch cùng Ngọc Tỷ thần quân, lại là phụ mẫu thân sinh của ta.” Diệp Lạc Hy thu lại Ma Thần kiếm, mỉm cười nói.
Hỗn Độn và Thao Thiết càng nghe càng trợn mắt.
Sau đó liền lắc đầu nói, thảo nào, thảo nào.
Điều đó có thể giải thích được vì sao bản thân Diệp Lạc Hy có thể hấp thụ cả linh khí và ma khí, còn có cả đa căn linh, vốn dĩ là vượt trội hơn người.
Ma Thần Kiếm được chế tạo bằng thân xác của phụ mẫu nàng, nàng tiếp nhận Ma Thần Kiếm, giống như một việc đoàn tụ gia đình.
Vì vậy, có thể lý giải được vì sao Ma Thần Kiếm lại thuần phục Diệp Lạc Hy đơn giản đến như vậy.
“Cái này, cho ngươi.” Hỗn Độn lấy từ trong ống tay áo ra một ngọc cầu, đặt vào tay nàng.
Bên trong chính là Cỏ Vô Ưu.
“Ngươi tìm được nó ở đâu?”Nàng vui mừng.
“Cái này xem như quà mừng ngươi đoàn tụ cùng phụ mẫu, đừng hỏi ta lấy ở đâu.” Hỗn Độn nói, sau đó cao ngạo ngồi phịch xuống ghế, thanh cao thưởng trà.
Nàng hết nhìn cỏ Vô Ưu trong tay, lại nhìn sang Hỗn Độn trên má có vài vạch đỏ, vui vẻ bật cười.
Thật sự là sống qua hai kiếp, nàng cũng chưa từng nghĩ, có ngày nàng sẽ được nhìn một mặt ân cần có một không hai của Tà Thú thượng cổ Thao Thiết, càng không thể tưởng tượng nổi mình còn có thể thấy một mặt đáng yêu này của Tà Thú Thượng cổ Hỗn Độn.
Lúc này, Điêu Sư bị đánh bất tỉnh kia khẽ mở mắt ra nhìn, thấp thoáng thấy bóng hình của một nữ nhân, nhưng hắn không đủ lực đạo nhìn rõ.
Ngọc Tỷ, là nàng, đúng không?
Diệp Lạc Hy đối với Điêu Sư trước nay đều không có biện pháp, đành giao nó lạ cho Hỗn Độn.
Nàng tin chắc là dù Hỗn Độn có ra tay thêm chút nữa, cũng không giết được Điêu Sư đâu.
Chờ nó thật tỉnh lại, nàng sẽ cùng nó nói chuyện sau vậy..