Diệp Lạc Hy trước nay thường có thói quen bỏ bữa.
Chuyện này trước đây chỉ có Ma Long và Tam Lang thật sự quan tâm và lo ngại cho thân thể của nàng, hai người bọn họ luôn hết lòng hết dạ muốn nàng dùng bữa, nàng cũng chỉ ậm ờ lấp liếm cho qua.
Thành ra, Diệp Lạc Hy lúc nào cũng rất gầy.
Nếu như không phải nàng thường xuyên uống trà có sữa, sợ rằng nàng sẽ bị gầy giống như bộ xương khô biết đi.
Ma Long và Tam Lang sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, liền đưa cho nàng Ngọc Bích Thảo, Diệp Lạc Hy lại cắm đầu vào bắt đầu nghiên cứu và điều chế nó, thành ra công việc mỗi ngày lại tăng lên đều đặn, dẫn đến một việc hệ trọng hơn nữa: chính là nàng cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.
Ma Long và Tam Lang than trời, bởi vì chủ nhân không hề chú tâm đến sức khỏe của nàng một chút nào.
Cứ như thế này thì chủ nhân của bọn họ sẽ chết trước khi báo được thù mất thôi.
Vì vậy, hai người bọn hắn liền nảy ra một chủ ý: nhờ vả tất cả mọi người xung quanh, chỉ cần có thể khiến chủ nhân dùng bữa, hai người bọn họ liền đáp ứng một nguyện vọng.
“Chủ nhân, người ăn cơm đi.” Đầu tiên là Diệp Liên và Diệp Hoa.
“Các ngươi cứ để ở đó đi.
Ta đang rất bận.” Nàng cũng chẳng buồn nhìn bọn họ, tay lắc lắc cái lọ thủy tinh chứa một chất lỏng màu xanh lam trong suốt, đồng thời bên cạnh tay cũng nhanh chóng ghi chép lại.
“Chủ nhân, người nghỉ một lát đi mà, sẽ không sao đâu.” Diệp Liên bước tới, đoạt lấy cái lọ đó, còn Diệp Hoa đẩy nàng đến trước mâm cơm.
“Khoan! Diệp Liên! Ngươi mau buông ra! Nó nổ bây giờ!” Diệp Lạc Hy hoảng sợ vội vàng dãy ra, ngăn chặn bọn họ lại.
Nhưng thật không may.
Tách!
Boom!
Ống dược của nàng bị vỡ tan tành, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, thậm chí ngay cả ghi chép của nàng cũng bị chất lỏng đó làm cho ướt, mực bút tèm lem khắp nơi.
Diệp Lạc Hy đen mặt nhìn chỗ vỡ nát này, lại nhìn Diệp Liên và Diệp Hoa rùng mình quỳ xuống trước mặt nàng.
“Dọn dẹp chỗ này đi.
A, đêm nay ta lại phải thức trắng rồi.” Nàng đỡ trán, cảm thấy đầu mình thật sự rất đau.
Diệp Liên và Diệp Hoa: Thất bại!
Đến lượt của Diệp Tư, Diệp Nam và Diệp Quân.
Cả ba vừa bưng mâm cơm vào, liền thấy Diệp Lạc Hy đang cặm cụi viết lách, bên cạnh là một chồng lớn công văn chất cao quá đầu.
Lão thượng thần Lâm Túc đúng là không có lương tâm, bóc lột sức lao động của chủ nhân đến thế là cùng.
“Chủ nhân, đến giờ dùng bữa rồi.” Diệp Tư đặt mâm cơm xuống.
“Ngươi để đó đi, chốc nữa ta sẽ ăn.” Nàng tiếp tục với tay đến cái chồng công văn ở bên cạnh.
.
Truyện Truyện Teen
“Chủ nhân, chỗ công văn này quan trọng lắm sao?” Diệp Quân nghiêng đầu khó hiểu.
“Đây đều là báo cáo quân tình và một số chi tiêu của phủ ta.
Nếu như ta không tính toán kỹ một chút, sợ rằng mười hai đứa nhóc con nhà ta lại phá banh cái phủ này ra mất.
Đúng rồi!” Nàng đọc đến công vụ trước mặt, nhìn ba người họ, bắt đầu giao việc: “Diệp Quân, phiền ngươi sắp tới có thể gia cố lại phòng của Ma Long không? Hình như lần trước bị Nghiên nhi phá bay mất một mảng.”
Diệp Quân ngạc nhiên, sau đó nhận lệnh ra ngoài sửa sang lại phòng của Ma Long.
“Diệp Tư, Diệp Nam.
Ta nhớ hình như sau phủ vẫn còn một khoảng đất trống không biết dùng làm gì, phiền các ngươi hãy đào đất chỗ đó lên, chúng ta từ hôm nay trồng rau ăn trong phủ, cũng sẽ tiết kiệm được kim tệ, không phải ra ngoài mua nữa.” Rồi lại đưa tiếp một kim tệ đỏ cho Diệp Tư: “Tiện thể, ngươi hãy nói Tam Lang đào một cái ao, chúng ta nuôi cá ăn dần.
Như vậy tiết kiệm được rất nhiều kim tệ nha.
Kim tệ này ngươi chịu khó đến Lục giới, tìm những loại cá dễ nuôi, ít tốn kém mà thịt của nó ngon một chút.”
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, rồi tuân lệnh đi ra ngoài.
Đáng tiếc, hôm đó mâm cơm còn nguyên lại được trả về nhà bếp, khiến Ma Long và Tam Lang đỡ trán nhìn nhau không nói thành lời.
“Hay là để chúng ta thử xem.” Tứ đại hung thú nói.
“Các ngài có được không vậy?” Ma Long nhướng mày.
“Nhưng đây là vì các ngài tự nguyện, chúng ta không hề nhờ vả, nên sẽ không thể sai chúng ta đâu.” Tam Lang hắn dù biết bốn hung thú này đều có ý giúp chủ nhân trả thù, nhưng hắn thật sự không muốn thỏa thuận với đám tà ma ngoại đạo này.
“Được thôi.” Cả bốn vị tà thú gật đầu thỏa hiệp..