Sau đó, hai chủ tớ nào đó lại nhìn sang Dương Tiễn bên kia, chỉ có thể thở dài.
Trời ạ, Dao Cơ tiên tử chỉ có duy nhất một đứa con trai này thôi.
Vậy mà hắn lại đi đoạn tụ a.
Thật ra, Diệp Lạc Hy đối với Dương Tiễn nói chung cũng có nhiều phần hảo cảm.
Dù sao, trong đám thần tiên đạo mạo kia, Dương Tiễn cũng là người duy nhất cho cho nàng một câu nói công bằng trước chúng tiên thiên giới.
Mặc dù sau này hắn cùng công chúa tây hải thành thân, hình như tên là Tố Tâm gì gì đó thì phải, nhưng cũng thật là tội nghiệp cho Tố Tâm kia đi.
Tình duyên của bọn họ, chính là không thuận rồi a.
“Dương Tiễn, ta khuyên ngươi.
Nếu sau này muốn tự mình hành sự, hãy thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đình, lúc đó, ngươi có thể tự do tự tại làm chính mình.” Diệp Lạc Hy đột nhiên nói vu vơ với Dương Tiễn một câu.
“Ngươi có ý gì?” Dương Tiễn khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy.
Nàng lại nói: “Có thể niết bàn thành thần, tất cũng sẽ có cách niết bàn thành ma.”
Dương Tiễn đen mặt nhìn Diệp Lạc Hy.
“Ngươi điên rồi sao? Niết bàn thành thần chính là đặt cược sinh mạng của mình vào vạn tử nhất sinh.
Ngươi và ta là hai người duy nhất ở Cửu Trùng thiên này thành công niết bàn thành thần.
Ngươi vậy mà muốn niết bàn thành ma sao? Hoang đường!” Dương Tiễn bật cười, cho rằng Diệp Lạc Hy đang nói chuyện của trẻ con, của những kẻ chỉ biết nói miệng mà thôi.
Diệp Lạc Hy không nói rằng bản thân nàng đã dựa vào Ma Thần Kiếm mà thức tỉnh được một nửa dòng máu của Ma Thần Thạch trong người nàng rồi đâu.
Thể chất của Diệp Lạc Hy khác biệt với người thường.
Nếu như nàng đã có được ánh sáng của Thần Quang Hộ thể, lại được một nửa dòng máu của Ngọc Tỷ thần quân phù trợ, việc nàng niết bàn thêm một lần nữa, cũng chẳng có gì khó khăn cả.
Và việc nàng muốn lấy máu của Đại Thực Trùng làm chất dẫn để niết bàn thành ma, chắc cũng chỉ mới là suy nghĩ của nàng mà thôi.
“Ngươi rốt cuộc là muốn giấu ta đến khi nào? Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn đi lấy Tỳ Bà quả.
Ta có thể giúp ngươi.” Hắn nói.
Diệp Lạc Hy cùng Tam Lang đồng loạt quay sang nhìn Dương Tiễn.
Này là hắn có ý gì chứ? Ai mà không biết từ xưa đến nay, Dương Tiễn là người như thế nào đâu.
Hắn kiệm lời, lại lạnh lùng kiêu ngạo có thừa, lại không kết giao được mấy người.
Đó là còn chưa kể, cái tên mặt lạnh như quan tài này chỉ nghe lệnh duy nhất của hai kẻ đứng đầu Cửu Trùng Thiên mà thôi.
“Dương Tiễn đại nhân.
Ngài không vạch trần ta chuyện ta trốn đi đã là phước ba đời nhà ta rồi.
Người đừng làm khó ta nữa.
Ta có nỗi khổ riêng a.” Nàng cười gượng gạo hai cái, sau đó lại nói: “Nếu như Nhị Lang thần quân các hạ có chuyện gì cần ta giúp đỡ, ta xin sẵn lòng.
Có điều, ta không cần ai giúp ta lấy Tỳ Bà quả làm gì.”
“Ngươi sợ rằng bản thân sẽ mất mặt trong đại hội kiếm thuật sao? Ngươi yên tâm.
Không phải ngươi vẫn còn đồ đệ sao? Ta thấy bọn chúng có tiềm năng lắm.” Dưỡng Tiễn vẫn không có ý buông tha cho Diệp Lạc Hy, thậm chí là mức độ đeo bám nàng của hắn ta còn có xu hướng tăng nhiều hơn nữa.
Dương Tiễn thậm chí còn rất tự nhiên, hắn đứng luôn trên lưng của Tam Lang, bộ dáng tiêu diêu tự tại, chỉ cách nàng đúng ba bước chân.
Diệp Lạc Hy không muốn dây dưa với hắn, càng không muốn cùng tên mặt liệt này ở chung một chỗ.
Nhưng đời có câu, gọi thần thần không đến, tiễn thần thần không đi.
Nàng cũng là một vị thần, dù không chức cao vọng trọng nhưng cũng được xem như chí nhân quân tử.
Nàng cũng nhớ, đời trước Dương Tiễn cũng được xem là đại thần, nhưng Diệp Lạc Hy chưa từng nghe ai nói rằng, Dương Tiễn là một tên mặt dày như vậy.
Cho nên, chỉ có thể nói là Diệp Lạc Hy xui quẩy đến vô cùng, hận không thể một cước đá bay Dương Tiễn về lại chỗ Dao Cơ tiên tử đấy!
Nhắc mới nhớ, Dao Cơ và Thiên Tư Tư cùng là tỷ muội, cùng là muội muội của Thiên Đế, vậy mà không hiểu vì sao Dao Cơ hiền lành vô cùng, công đức vô lượng, chẳng qua chỉ là thành thân cùng phàm nhân, vậy mà lại bị đày đọa, đến cả Dương Tiễn và Dương Thiền cũng bị vạ lây.
Còn Thiên Tư Tư kia, lại có thể tiêu diêu tự tại biết bao nhiêu, rõ là thiên vị quá chừng.
Diệp Lạc Hy nhìn Dương Tiễn, trong lòng có ngàn vạn câu khó hỏi hắn ta.
Dù sao, hắn ta cũng là một kẻ đáng thương.
“Ngươi nhìn ta như vậy, là có ý gì?” Dương Tiễn khó hiểu vì Diệp Lạc Hy cứ nhìn hắn chằm chằm, giống như hắn có gì đó không thỏa đáng vậy.
“Ta hỏi này đại ca, Hao Thiên Khuyển đâu? Ngươi leo lên Tam Lang của ta làm gì?” Diệp Lạc Hy nhíu mày khó hiểu.
Hao Thiên Khuyển là đệ nhất thần khuyển, vậy mà hắn không đem ra khoe khoang một chút, hà tất phải cùng nàng chen lấn trên lưng Tam Lang?
Dương Tiễn nhíu mày, sau đó lạnh lùng buông một câu: “Hao Thiên Khuyển chạy đi đâu rồi.
Ta có gọi, nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
Lát nữa trở về, ta sẽ tự mình xử lý tiểu tử đấy sau.”
Diệp Lạc Hy nhìn cái mặt của Dương Tiễn, trong lòng thầm khinh bỉ một hồi Gọi mà chẳng thấy? Nói ai mà tin chứ? Thà bảo rằng ngày mai Nữ Oa làm chủ hôn sự cho Ma Tôn cùng Thiên Tư Tư còn đáng tin hơn.
Nàng và Hao Thiên Khuyển là bằng hữu của nhau trên Cửu Trùng Thiên.
Tuy không thường xuyên gặp mặt, nhưng không có nghĩa là mỗi lần trên Cửu Trùng Thiên có tiệc, hội thì nàng và hắn sẽ không rủ nhau đi trốn, uống rượu, ngắm hoa đào đâu.
Cho nên, việc Hao Thiên Khuyển có bất mãn, hay không vừa ý chủ nhân, hay vừa lòng với chủ nhân như thế nào, rượu vào lời ra, nàng và hắn đều bộc bạch với nhau hết.
Đúng như Diệp Lạc Hy đã đoán.
Hao Thiên Khuyển chỉ mới chạy ra ngoài đưa công văn cho Thiên Đế từ chỗ chủ nhân, trở về thì chủ nhân đã mất dạng luôn rồi.
Hại cho Hao Thiên Khuyển chạy tới chạy lui mấy vòng xung quanh Cửu Trùng Thiên, xui xẻo thế nào còn bị Nguyệt Lão thần quân tóm cổ lại, kéo về, hại cho Nguyệt lão lại bị cái tên miệng mồm tía lia Hao Thiên Khuyển khóc lóc một buổi trời.
“Chủ nhân, ta nghe Hao Thiên Khuyển đang khóc rất đáng thương nha.” Ma Long khẩu hình miệng với Diệp Lạc Hy.
“Ta biết, ta nghe thấy rồi.” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương.
Nàng đoán, có lẽ Dương Tiễn nghe lời Thiên Đế, muốn đến đây quản giáo nàng một phen sao?
“Miễn là người đừng cản đường ta, là được.
Và ta hứa, ta cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Nàng nhìn Dương Tiễn, xua xua tay.
Ở cùng với hắn, khéo nàng lại tổn thọ thêm vài năm quá!
Dương Tiễn không nói gì, hắn chỉ gật đầu.
….
“Tư��ng quân đại nhân, nếu như sau này có một ngày, ngài thành tiên, ngài vẫn sẽ nhớ tới ta chứ?” Thiếu niên tuấn lãng phiêu phiêu, mắt phượng mày ngài, ôn nhu nhã nhặn, ngồi trước vị quân chủ, đối diện chính là bàn cờ.
Bên ngoài, trời đã tối sầm lại, nhưng ánh trăng hiền hòa vẫn chiếu vào căn phòng tăm tối, trước mặt họ chỉ có một bàn cờ, cùng một chung trà hãy còn bốc hơi nghi ngút.
“Ha ha ha, tất nhiên là sẽ luôn luôn nhớ chứ! Ngươi không chỉ là bằng hữu của ta, mà còn là một quân sư vô cùng tốt của ta nữa.
Nếu như không có ngươi giúp đỡ, sợ rằng ta cũng sẽ không đi xa được đến như vậy đâu.” Vị tướng quân ấy bật cười rồi đặt xuống một quân cờ.
“Tướng quân, người không thấy thắc mắc, khi ta hỏi ngài điều ấy sao?”Quân sư khó hiểu nhìn vị tướng quân chưa từng lộ mặt, chưa từng để lộ cảm xúc hay bất cứ tâm tư gì ra ngoài, đầy khó hiểu.
Rốt cuộc, tướng quân đang có suy nghĩ thế nào? Trước nay cảm xúc cùng tâm tư của tướng quân luôn sâu và rộng như đáy bể, hắn không dám nói trước là bản thân hắn có đủ thông minh để hiểu được tâm tư của người trước mắt.
“Ha ha ha, ta không thắc mắc.” Tướng quân bật cười, tiếng cười nghe thật vang vọng, cũng thật hào sảng.
“Nhưng mà, là con người, ai cũng sợ bị lãng quên đúng không?”
“Sợ bị lãng quên sao?”
“Con người, ai cũng sẽ sợ bị lãng quên.
Lãng quên rằng bản thân mình là ai, lãng quên rằng mình đã làm gì, lãng quên rằng bản thân đã từng tồn tại một cách huy hoàng ra sao.
Những chuyện lãng quên như vậy, ai rồi cũng sẽ phải trải qua một lần mà thôi.”
“Tướng quân à…”
“Tuy nhiên là, đôi khi, thứ đáng sợ nhất, không phải là ngươi, hay ta sẽ lãng quên mất sự tồn tại của chính mình.
Mà thứ khiến chúng ta sợ hãi nhất khi lãng quên đó chính là….”
Cạch!
Chiếu tướng.
Quân sư kinh ngạc nhìn vị tướng quân mà hắn kinh trọng bằng cả mạng sống trước mắt, vạn lời cũng không thể nói hết được.
Hắn liền đứng dậy, lùi lại vài bước rồi cúi đầu trước tướng quân, nói: “Đa tạ tướng quân chỉ dạy.”
Vị tướng quân ấy bật ra một tiếng cười, cái cười vang vọng mà sảng khoái trong màn đêm vô tận.
Dương Tiễn ngơ ngác đến mức, giống như hắn vừa thoát hồn đi du ngoạn một hồi.
“Hắn làm sao thế?” Diệp Lạc Hy nói khẽ.
“Ta làm sao biết được?” Tam Lang lắc đầu khó hiểu.
Diệp Lạc Hy không hề biết, bản thân đối với Dương Tiễn, hai người có một mối liên kết tự bao giờ mà không ai biết được.
Duy chỉ có Dương Tiễn là hiểu rõ điều đó mà thôi..